HUYỀN MÔN LƯỢC KÝ
TẬP 2
THAY LỜI TỰA
Nhiều người bảo tôi: sao không viết
Huyền Môn Lược Ký bằng giọng văn “cao” hơn một chút, để cho quyển sách có giá
trị hơn – dễ đi vào lòng người tri thức!
Thưa rằng: quyển sách của tôi viết cho
đại chúng, dành cho đại chúng – và đại chúng thuộc về giới bình dân… Tôi viết
cho những người, vì những người khốn khổ – những người mà cuộc sống đầy dẫy nạn
tai, tật ách và bất hạnh! Những người yếu thân cô thế đến gần như bị “Thượng Đế
lãng quên”. Tôi vì họ gióng lên hồi trống kêu oan, cầu cứu… Như chú cóc nhỏ bé
kia gióng trống kiện trời.
Nếu không có người kêu oan, làm chi có
kẻ được giải oan. Không có kẻ chịu hy sinh, làm sao có Thánh Lễ?
Tôi viết bằng lối văn tự sự chân phương
– như dẫn dắt người đọc bước đi trên con đường đời mộc mạc, ngắm cái Quả kết ra
từ cái Nhân của vạn vạn sinh linh – Để tự nhận chân: quả đắng hay ngọt cũng tự
tay ta gieo trồng mà co, mùa bội thu cười khóc… trách gì ai!
Nói theo nhà Phật: chỉ cần ta biết sám
hối, thành tâm sám hối, gieo Nhân lành sẽ diệt được Nghiệp dữ. Tôi là người tự
nguyện hỗ trợ – trong một thời gian nào đó, trong một chừng mực nào đó, rồi
thôi!
Khi bạn đã đứng lên được, xin hãy cứ
bước đi – đừng quay lại sau lưng… Bước những bước vững chãi đi về phía trước!
Bạn đã nhận được sự dìu đỡ tự nguyện, thì xin hãy phóng tâm vì người khác –
những người bất hạnh hơn mình, đang lặng lẽ chìa đôi bàn tay cầu cứu và chờ đợi!
Đừng ngoảnh mặt quay lưng như cây cột
chỉ đường kia, mang trên mình những dãy số mà không hề đi qua, từng trải…
Không như những nhà thuyết lý biện chân
rao giảng cho những giáo lý trừu tượng cao xa ngoài tầm tay với – Tôi chỉ là
“Người – Thừa – Hành” của nhà Phật, trộm ấn Tiên phong đem vá víu cuộc đời…
thêm một viên gạch kê cho bằng khập khiễng, một tấm lòng sẻ chia cho vơị bớt
đau thương…
Không cứ là Đạo Giáo, tín ngưỡng nào nếu
có những tôn chỉ, giáo điều đặt đạo đức và nhân tâm con người lên hàng đầu – đó
là Chính đạo! Tôi cúi đầu tuân phục trước những người và Đạo Pháp vi diệu, cao
thâm ấy! Cũng như tôi sẵn sàng ngồi xuống vuốt ve ngon cỏ dại kia nếu chúng dịu
dàng êm mát bàn chân, nhẹ nương cho một phút ngã lưng của người khách độc hành
đường xa mỏi gối… Hơn trầm trồ thán phục cây cổ thụ hùng vĩ vươn tàn che một
khoảng đất rộng – nơi mà dưới chân nó ngay một ngọn cỏ dại cũng khó tồn sinh!
Trong thời buổi “thế đạo suy đồi” này,
nếu chỉ biết lo Tu thôi thì chỉ là phiến diện! Trần ai oan khuất trùng trùng,
nếu cứ cắm đầu lo Tu phỏng có ích gì?! Cao lắm là cứu được bản thân mình, lánh
đời như thế chẳng phải là vị kỷ lắm sao!
Bụi trần vương khắp nẻo, ta e sợ vướng
bụi trần rồi lấm lem thần xác, ta trốn vào một góc lo Tu! Thế thì khác nào pho
tượng bằng đất nung kia chỉ nhắm mắt thiền định – đâu biết chung quanh ta đau
khổ ngập tràn…
“Một suối Giải oan bé cỏn con
Muôn vàn oan khuất vẫn đang còn
Giải được oan không, ơi suối nhỏ
Đó đây da diết tiếng kêu oan!”
“Suối Giải oan” - thơ của Thiếu tướng –
Tiến sĩ Nguyễn Chu Phác, chủ nhiệm bộ môn Cận tâm lý, trung tâm Nghiên cứu tiềm
năng con người.
Ngay một vị Tướng quyền uy cũng thấy
mình bé nhỏ và bất lực trước muôn vạn oan khiên, thì liệu có ai đó, giữa chăn
ấm nệm êm chợt nghiêng tai lắng nghe hơi gió rét buổi đông tàn, thương cho kẻ
thân trơn còn đắm mình trong dầy dạn gió sương ngoài ngõ… Bên bàn tiệc xa hoa
phù phiếm, có một giây nào đó chạnh lòng nghĩ đến giọt mồ hôi rơi trên vạt sắn,
nương khoai?
Một chút ân cần đủ làm vơi dịu nỗi đau,
một nắm tay cảm thông san bằng bất hạnh, một tấm lòng vị tha như suối nguồn An
tịnh, cánh hoa Vô ưu nở ra trên nguồn cội úa tàn.
Mong lắm thay!
Tháng 11 năm 2009
Tác giả
NGUYỄN THỊ THANH LAN
Xin cô lan cho xin Địa chỉ email để liên lạc được không a. email của con. ngyenkimhoan88@gmail.com
Trả lờiXóa