61.
BÀ THẦY PHÁP BẮT HỒN
Bảy giờ sáng hôm ấy - Cậu P (anh cô L) điện cho tôi, báo tin P mất! Vừa
buông điện thoại xuống, tôi đã thấy hồn cô P đứng sẵn ở cửa rồi. Tôi nói: “Em
mới mất, chị chưa thể giúp gì cho em được - Em
trở về nhà đi, cố gắng một thời gian nữa… Em
còn sống chị không cứu được em, nay em chết chị nhất quyết không để cho linh
hồn em xiêu lạc!” Vong cô P không nói gì, cứ đứng đó chẳng chịu đi!...
Tôi thay đồ đi chợ - Buổi sáng hôm đó tôi còn đang bị binh bùa ở một chỗ
khác tá theo, người cứ ngứa ran khó chịu lắm. Cứ
nhủ thầm: “Để tối về rồi ta thu binh!”- Đi chợ
về ngang qua trường học, tôi bị cướp giật mất sợi dây chuyền đang đeo trên cổ... Lạ một điều là tên ngồi sau xe máy tay cầm sợi dây đưa cao trước mặt - còn quay lại nhìn vào tôi, ánh mắt như hằn học, căm thù
gì lắm! Đến nỗi tôi đứng sững
ra đấy, chẳng la được tiếng nào vì ngạc nhiên quá đỗi!
Một điều lạ lùng nữa - là tôi đang mặc một chiếc áo khoác ngoài kín cổ, tên
trộm làm thế nào biết tôi có đeo dây chuyền? Bình tâm nghĩ lại, tôi biết: Do những âm phần đeo phá mà nên - cả binh bùa lẫn vong cô P theo suốt bên tôi cả ngày
hôm ấy…
Kim tự tháp nhân điện (KTT)
Giận quá - tôi bắt vong cô P nhốt vào KTT. Xong điện cho L hỏi khéo: “Em thử tìm xem vong hồn của P hiện đang ở đâu: Trong xác không có thì lên lầu, vô phòng ngủ, không có thì vào BV hoặc về nhà em, nơi P nằm dưỡng bịnh mà tìm - rồi báo cho chị biết!”… Một chặp sau, L điện nói: “Em không tìm thấy hồn chị P, lẽ nào chỉ bị bắt đưa xuống địa ngục rồi hay sao?” Lúc đó tôi mới nói chuyện mình đang giữ vong, nhưng cũng thấy lạ - tại sao vong hồn cứ đeo theo tôi, không chịu về nhà, hẳn phải có lý do gì đó - hoặc vong bị binh bùa vây theo nên sợ chăng?
Khi tôi hỏi lại, cô L mới sực nhớ, kể rằng: “Khi báo
tin chị P chết - Bà thầy
chẳng nói gì, đưa cho một bộ đồ gấm màu vàng, có đầy đủ nón, vớ và bao tay… tất cả đều còn mới và rất đẹp! Bộ đồ may khéo y như để cho người sống - Bà bảo đem về mặc vào khi tẩm liệm cho chị P… Nghe vậy, tôi giật mình: “Bà ấy mặc
đồ đẹp cho xác để chi vậy - Hay là bà muốn bắt về
làm binh tướng cho mình?” Suy nghĩ lại, tôi không
thả xác của P – vẫn giữ trong KTT, chờ xem “động tĩnh” ra sao đã!” L mua đốt cho chị mình một bộ đồ giấy có hoa nho nhỏ màu
tim tím. Ngay tối hôm ấy, tôi đã thấy cô P mặc bộ đồ mới - Nghe tôi tả lại, L xác nhận: “Đúng
rồi - Em vừa mua đốt cho chỉ hồi sáng một bộ đồ y như vậy!”
Ngày chôn P - Chị
em Nhân điện chúng tôi lên đưa đám! Đến
trước huyệt mộ, tôi bảo chị Thục, cô H cùng với PM
trụ thần nhìn xem có vong hồn cô P trong xác hay không
(Đương nhiên là tôi không nói gì đến chuyện mình hiện đang giữ xác). Cả ba chị
em đều bảo là: “Không có vong hồn trong xác!”
Tôi xin Điển mẹ Diêu
Trì cho chuyển vong ra khỏi KTT để lạy ông bà tộc tổ xin gởi xác trong phần mộ
tổ tiên, Mẹ bảo: “Không được - Con thả xác ra là nó
chạy mất, khó mà bắt lại được. Nghiệp chướng quá nặng nề, hồn nó đang sân si
oán hận, sẽ trở về đánh phá trong nhà của mình - tạo thêm nhiều oan nghiệp
hơn nữa. Lúc đó, ta muốn cứu cũng không cứu đặng!” Tôi xin: “Vậy
con cho đưa KTT về đây, cô P ở trong đó lạy ông bà có được không?” - Mẹ vẫn không cho: “Đừng để nó nhìn thấy mà sinh lòng
quyến luyến thì hơn - Cứ để nó ở nhà con đi!”
Bán tín bán nghi - tối
hôm ấy, tôi với L lại trụ thần lên chỗ vừa mới chôn cô P tìm vong… Cho thể vía mở
nắp hòm, tôi không tìm thấy xác, cả bộ đồ lúc tẩm
liệm cũng không! Thật là muốn “điên đầu” - hồn
nào tôi giữ lại trong KTT, còn hồn nào mặc bộ đồ lễ ra đi?…Vậy là bà thầy kia đã “bắt vong” đem về chỗ của mình mất rồi! Nói nghe y như chuyện “Liêu trai chí dị” - Con trai tôi cũng thế: Sống một, chết rồi lại thành ba - Ba đứa cùng một khuôn mặt, nhưng tính cách có khác:
Thằng ở nhà thì đúng như lúc còn sống: Ở trần, mặc quần tây - nói năng bộp chộp, láu lỉnh… Thằng ở Chùa thì lâu lâu mới về thăm mẹ, mặc chiếc áo
màu xanh tay dài đàng hoàng- dáng đĩnh đạc và ngoan
ngoãn - Thằng thiên tướng thì xa lạ, kiểu cách, “đủ lễ bộ” với mẹ là thôi, không thấy biểu hiện chút tình thân
nào!
Tối đó - Tôi với cô L trụ thần tìm lên am của bà thầy. Vốn “nhát gan”,
tôi chỉ dám đứng ngoài cửa mà nghe ngóng động tĩnh,
để ngộ nhỡ có bề gì thì “đào tẩu là thượng sách”!
Trụ thần nhìn quanh, tôi thấy có một vạt cỏ gì là lạ,
giống như gừng mà không phải gừng, mọc lúp xúp… Điển báo là ngải! Khi tôi
nói thì cô L bảo đúng là bà ấy có trồng một vạt ngải. Còn kể là mỗi buổi trưa, L thấy bà ấy cúng binh bằng một mâm cơm trắng, mỗi chén
nhỏ xíu có nhét một hạt muối hột ngay chính
giữa. Thật thương xót cho những vong hồn bị bắt “cầm tù” trong vòng kìm tỏa, làm không công - phục vụ cho lợi ích của các ông thầy, bà thầy… Trong lúc ở nhà quyến thuộc “cơm dâng nước rót” đủ đầy. Hương
khói lạnh tanh, vong hồn người thân bị bắt đi đâu, về đâu không biết - Năm mươi, một trăm năm hay
là bao lâu nữa không chừng… Hèn nào
nghiệp chướng của những dòng tộc có “Nghiệp tổ
nghiệp tông” làm thầy bà mới kinh khủng đến vậy!
Kể tiếp chuyện tìm vong cô P - Tôi cho Điển vào trong am của bà thầy truy tìm. Phòng
bên ngoài không có,
tôi thấy Điển len vào sau bức
tường ngăn cách, chạy quanh một cái hũ cốt nho nhỏ bằng sành. Tôi nhìn thấy một giải
khói màu lam hồng cứ xoay quanh miệng hũ… Biết
ngay là vong cô P hiện đang bị giữ trong ấy, tôi rút lui ra ngoài, nghĩ cách! Không dám thâm nhập, tôi bèn cầu cứu Ơn Trên - Mẹ Quán Âm Nam Hải về, đưa tay phẩy một cái, thu ngay vong hồn, chuyển vào KTT cho tôi!
Mang về nhà - Tôi cho hai vong nhập
một, vẫn để trong KTT, mỗi ngày 3 cữ mời ăn cơm. Được có 3 ngày, tôi đau đến
không thể nào chịu nổi nữa: Cái bụng cứ đau quằn
quại như có ai dùng kéo mà cắt ruột… Cô Tiến vừa sang tôi nói dăm ba câu chuyện,
về tới nhà đã vội trở sang ngay, cũng đau bụng y hệt như vậy!
Rồi đến con gái tôi - bé Chi đi thi cuối cấp ngày hôm ấy, về nhà nằm lăn
trên giường khóc ròng: “Mẹ giải phần âm làm chi cho nó đánh con, con làm bài
thi không được, chết con rồi!” Bé kể: Mới vô tới trường là phát nhức đầu như
búa bổ, xong rồi đau bụng - đau như có ai bóp ruột,
bóp gan - sau đó lại bị như ai cầm kim chích từng hồi vào ba
ngón tay cầm bút, đau đến không cầm nổi cây bút mà viết nữa!... Tôi sanh nghi,
trụ thần nhìn vào KTT, thấy cô P trong ấy đang ngồi ôm bụng gục xuống - tôi biết ngay là do vong hồn đau quá, án vào chúng
tôi để kêu cứu!
Thương con và cũng do chính mình đau quá, đến không
chịu nổi. Tôi bàn với cô L đưa vong vào KTT của mình, mang
về gởi trên bàn thờ Cửu huyền. Khi xin ý kiến - Mẹ Diêu Trì nói: “Coi chừng - Vong hồn thúc giục, cô L vì thương chị mình sẽ mở cửa
cho vong đi, rồi lại bị bắt nữa cho coi!”… Tính toán một hồi, tôi bèn đưa năng
lượng của mình
bít kín cửa KTT, lại cho lệnh án: “Cô L là em của tôi, năng lực của cô L
yếu hơn - không thể nào tự động mở cửa KTT ra được!” Quả
thật khi đưa vong rời khỏi, tôi hết đau ngay lập tức!…
Hai ngày sau - L điện
cho tôi nói: “ Sao em đưa cơm mời chị P. ăn, thấy không chuyển vào được bên trong KTT. Trụ
thần nhìn vào cũng không thấy gì, trong đó tối đen như mực - Liệu chị P có khổ sở không?” Đến khi tôi trụ thần
nhìn, vẫn thấy P ngồi đó với bộ đồ hoa xanh tím trên người. Dáng tươi tỉnh hơn, có lẽ không còn đau đớn nhiều (bởi tôi đã chữa bệnh cho vong mấy ngày nay).
Tất cả mọi việc, mọi cung cách hành xử - chúng tôi đều phải tự mình mày mò, nghiên cứu và chứng
nghiệm, chứ có được Ơn Trên dạy dỗ gì đâu! Suy nghĩ một hồi, tôi nói: “Chị hiểu ra rồi! Do chị đưa năng lượng khóa kín cửa nên
em không đưa cơm vào được, cũng không thể nhìn thấy gì ở bên trong - Thôi để chị đưa cơm và chữa bệnh cho P hàng ngày!” Vài hôm sau, nghĩ mọi chuyện đã yên ắng - tôi cho thả vong cô P ra khỏi KTT, cho về nhà ở. Mỗi
tối tôi bật kinh cầu siêu, cho mời
vong lên nhà tôi nghe, để mau chóng được siêu thoát. Lại bảo cô L kiểm tra, theo dõi vong mỗi ngày để đề phòng bất trắc…
Mới được có hai ngày - L điện
cho tôi báo: “Hồn chị P đi đâu mất rồi, em tìm hoài
không được!”… L vừa
nói dứt, tôi đã thấy vong cô P đứng ở cửa nhà
mình rồi! Hỏi thì P nói: “Em được mẹ Quán Âm Nam Hải đưa lên chùa Hoằng Pháp cho nghe
Kinh rồi đưa về - Mẹ thương em lắm chị!” Tôi nói: “Hôm nay em nghe kinh rồi thì thôi về dưới nhà đi - Chị có việc về trễ, bé Chi đang học bài, bật kinh lên Chi không học được!
Sau nầy tôi mới hiểu lời ông bà xưa nói: “Hồn khôn
chết, vía dại sống !”… Vong hồn đi theo ước muốn
của mình, bất chấp đạo lý, lời hơn lẽ thiệt - Vong cô P cứ nhất định đứng đó không nói gì, cũng không
chịu rời đi! Tôi đành bật Kinh nho nhỏ, bảo cô P ngồi lên
ghế mà nghe kinh, Các con tôi đã quen với những chuyện bất
thường rồi nên không “lầm bầm” gì!…
Tôi xuống nhà sau - chừng năm phút trở lên thấy P đi đâu mất tiêu! Chạy ra đường tìm - tôi
thấy P. đang đứng ngó dáo dác, nói lảm nhảm:
“Ai gọi em đó, chị Hai !”…với điệu dáng như người lạc thần! Hoảng hốt, tôi lại
bắt nhốt linh hồn vào KTT như cũ.
Khi đó - tôi mới tin rằng bà thầy pháp cho phép “gọi hồn” để tìm bắt vong cô P!
Gần đến kỳ cúng thất 49 ngày của P - Mẹ Diêu Trì cho làm lễ cúng chuyển vong đi đầu thai.
Thương linh hồn đã chịu nhiều đau đớn, uất kết khi còn sống nên Mẹ cho cứu vong sớm, đưa đi
đầu thai chuyển kiếp ngay tức thì - không để xiêu lạc lang
thang, e rồi lại bị bà thầy kia bắt mất!
Vài hôm sau - hai mẹ con cô L đi cúng
thất cho P Xong về qua ghé nhà tôi, kể chuyện: Vị thầy cúng đó nhìn thấy được phần âm - Tới giờ cúng, ổng kêu hoài
mà không thấy vong hồn về chầu lễ, ông nói : “Ủa lạ kìa - vong hồn đi đâu mất mà
sao kêu hoài không thấy về!”... Lúc đó, tôi mới nhìn
thấy người mẹ mỉm cười, có
lẽ là nụ cười đầu tiên kể từ ngày con mất - xa hơn nữa, từ lúc con bắt đầu trở bệnh từng ngày!...
Bà nói: “Như vậy đúng là Mẹ đưa hồn con P đi đầu thai
rồi, mừng quá cô Hai ơi!” Lời nghe nhói đau lòng
người!!...
Xong chuyện lớn, tôi quay lại tiếp tục “dọn cỏ vườn hoang” - đẩy
hai âm vong từ bà thầy cho án trong người cô L và cậu em trai ra, tiễn trả về cho thầy
Tổ – Không biết do
đức hiếu sinh của mình đã hại chính mình...
Xem như “bứt dây động rừng”,
bên ấy cho người theo trả thù! Binh tướng cùa bà ấy “đông như kiến cỏ”, cứ
theo “mai phục” đánh
chị em chúng tôi miết - Mình
làm mình chịu thì chớ, chị em ai vô tình đến nhà hoặc điện tới cho tôi đều bị đánh nhừ tử: Đau tầm tã cả người, đau như
có ai cầm dùi mà dùi - Hết trên rồi lại dưới, đầu óc váng vất, nặng
như đá đeo... H với PM tới nhà về bị đánh tả tơi, lại kêu tôi. Chị Thục tới chơi về cũng bị, chị MT điện thoại lên nói dăm ba
chuyện cũng chẳng chừa!... Cô Tiến qua nhà một chút trở về đã phát đau dữ, y hệt như tôi! Bắt ra “một
sách” như nhau: Như
hình con trâu nước
với màu da đen nhẻm bóng nhây
nhẩy, hai tai to như tai voi, cái bụng thì chương
bương, chẳng thấy có sừng chi cả!
Không thể làm điều ác, chúng tôi chỉ bắt ra hăm he vài câu rồi thả, thì cứ như “thả hổ về rừng” vậy
thôi, chúng nào có sợ!...
Một thân tôi đã đau muốn chết, nay lại còn gánh thêm
chị em, phải nói là không bút mực nào tả nổi cái “khổ nạn” ấy! Đâu
đã một lần mà xong - Có khi hai, ba lần mới giã ra đặng. Cái đầu tôi như mớ bòng bong - Lúc nào cũng chực muốn nổ ra, nỗi lo sợ bất an không sao tả xiết - Vụ nầy đáng sợ không thua gì vụ “Thiên Linh cái” ngày
trước!
“Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng”... Đến một ngày chịu hết xiết - Tôi nhất định “phản công”. Gọi
cho cô L, hai chị em xuất thần đến tận am bà thầy
mà vây đánh!...
Trước tiên - Tôi
cho thiên tướng
mang 500 thiên binh vây cứng khu vực am của bà thầy, một con kiến cũng không cho chui lọt! Bản thân tôi cũng chỉ đứng bên ngoài, đâu dám bước
vào trong. Ban đầu, tôi thấy bên trong im lìm như say
ngủ - Độ một hai phút sau thì nhốn nháo cả lên, đổ ra bên
ngoài không biết bao nhiêu là binh, là tướng... Tôi đứng giữa trời trình Lệnh ấn
xong xin phép triệt phá động tà! Trên ứng cho thuận ý - Tôi bèn dùng HQTĐ
vây bủa tứ phương, mở lưới càn khôn truy bắt hết binh tướng... Xong lại cho ấn
thu ngải - vừa xong thì thấy chỉ còn
lại bà thầy cùng một ông nữa đang đứng đó hoảng sợ...
Tôi cho thu Ấn lệnh của bà thầy
ấy, trình trả về Trên - xóa
toàn bộ phép thuật của bà! Vẫn chưa xong, tôi cùng cô L còn phải trở lại nhà L với
nhà cô P để thu hết binh pháp và bùa ngải án ở đó. Ôi chao, nhà cô L binh vây
tứ phương, đông như kiến - âm
khí tối đất, tối cả một góc trời. Phải nói là quyền phép của bà thầy ấy đáng sợ
thật!...
Khi Ấn lệnh đã bị thu hồi, quyền
phép bị triệt phá thì từ nay trở đi bà thầy ấy chẳng còn làm ăn gì được nữa,
xem như hết thiêng! Lại nữa khi Ấn lệnh không còn, chướng nghiệp đổ ra ngay tức
khắc, trả nghiệp cũng mòn hơi!...
Độ vài ngày sau - Cô L điện cho
tôi, kể chuyện bà thầy ấy vì ghen, vừa “quậy” một
trận với ông thầy pháp “bạn
đồng hành” - chửi thề và nói tục đủ kiểu, làm náo loạn chung quanh, mọi
người kéo tới xem... Cả hai bên, ai cũng có vợ có chồng - Chẳng phải là “nghiệp” đổ ra rồi đó sao! Từ nay còn ai
tin vào người thiếu đạo đức như vậy nữa...
Ngẫm cũng tội cho bao nhiêu thời
gian “dày công hạn mã” mới gieo được tiếng tăm, nay để
trôi theo dòng nước bởi lạc nẻo sai đường - Mai mốt trở về Trên còn tội, công
đâu chẳng thấy!...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét