57. NHẬT KÝ MÙA ĐẠI DỊCH
Gọi là “Nhật ký” vốn không ngoa chút nào. Hàng năm –
vào đầu mùa mưa là lúc dịch bệnh lan tràn! Các Bệnh viện đầy người, Bệnh nhân
tới gặp Bác sĩ lắc đầu, chuyển sang bệnh viện khác…
Phần tôi – một Bà thầy vô danh ở nơi chốn hẽo lánh
nầy cũng không ngoại chuẩn. Bệnh nhân liên tục tìm tới, chữa trực tiếp và gián
tiếp qua điện thoại! Hai chiếc điện thoại trong nhà reo liên tiếp, đang ăn bỏ
ăn, đang làm bỏ việc…
Sau khi đưa điện chữa, nếu quên xả khí trọc từ người
bệnh ra, tôi gần như bị lây bệnh tức thì vậy: nhảy mũi liên tiếp, ớn lạnh và
đau nhừ cả người!
Việc trụ thần chữa bệnh liên tục qua điện thoại làm
tôi rất nhược thần – đầu váng mắt hoa, cả người cứ lao đao, run rẩy như người
bị trúng gió vậy! Chuyển thần qua điện thoại khó hơn chữa bệnh trực tiếp rất
nhiều, vì phải tập trung thần khí 100%. Cả bệnh nhân và thầy chữa đều phải tập
trung cao độ, chỉ cần một tiếng động khẽ cũng làm cho điện bị gián đoạn, tác
dụng không đạt yêu cầu.
Mùa đại dịch năm nay (2009) – Vừa xong một đợt cúm
thông thường, giờ lại đến dịch cúm H1N1. Điều mà ngành Y
tế lo ngại đã xảy ra: Dịch bệnh lây từ người sang người!
BỆNH CHẨN
Trong
một ngày Tôi nhận 3 ca bệnh (qua đường điện thoại). Ba Bệnh nhân là ba người ở
ba Quận Huyện khác nhau: Cô Trần Thanh Lan 29 tuổi ở ấp Xuân Thới Đông, Huyện
Hóc Môn. Cô Nguyễn Thị Ngọc Hà 38 tuổi ở Quận Tân Phú – Và Cháu Bùi Thy Hồng
Hải ở 73/2G khu phố 02, phường Tân Thới Hiệp, Quận 12.
Ba ca bệnh phát nặng cùng ngày 01/08/2009 bệnh chứng
như nhau – Tôi chẩn bệnh biết rằng họ không bị các loại cúm thông thường…
Bệnh khởi phát như cảm cúm: Nặng đầu, đau cổ họng,
hơi sốt và ớn lạnh… Bệnh chuyển nặng rất nhanh sau một ngày đêm: đau cứng cổ
gáy, sốt cao và rét từng đợt, cổ họng đau khó nuốt, khó thở, nặng lòng ngực, bế
tim – tay chân run lẩy bẩy, đau nhừ cả người và nhức toàn bộ các đốt, khớp tay,
chân. Có hiện tượng co cứng gân cơ ở hai bên cổ và lồng ngực (khi cho điện chẩn
vào lồng ngực và cổ tôi nghe thấy cảm giác co cứng của cơ bắp và gân, dây
chằng…)
DIỄN TIẾN CỦA BỆNH
Thường khi bệnh mới phát Tôi chữa hai lần mỗi ngày –
Với bệnh nầy Tôi chữa đến 4 lần trong ngày đầu tiên: Buổi sáng chữa 1 lần, Tôi
hẹn bệnh nhân một tiếng sau gọi điện kiểm tra lại: cả ba người bệnh đều chưa
chuyển!
Tôi chữa thêm lần hai, dặn bệnh nhân 03 giờ chiều
gọi tiếp… Đến 03 giờ thì cô Lan điện báo đã nhẹ toàn thân, hết cảm giác co cứng
gân cơ, đã nói được và bớt đau cổ họng hết sốt – còn hơi ớn lạnh trong người.
Tôi chữa lần ba, hẹn 09 giờ đêm chữa tiếp!
Riêng Cô Hà vừa thuyên giảm, buổi chiều đi học thêm
lại trúng mưa – Vào lớp khoảng hơn 04giờ chiều Cô điện cho Tôi, báo là đang bị
đau nhức cả cánh tay phải, đau đến không cầm bút viết được – cả người ớn lạnh,
tay chân run lẩy bẩy, lồng ngực nặng và khó thở… Tôi cấp cứu tạm thời, hẹn Cô
Hà tối về nhà chữa tiếp! Hơn 06 giờ – Cô Hà về
gọi cho Tôi, bảo các triệu chứng chỉ giảm có chút xíu rồi trở lại như cũ!
Tôi chữa thêm lần nữa – Đến 10 giờ đêm cô Hà hết sốt
và rét, cánh tay phải bớt đau nhưng vẫn chưa dứt hẵn, riêng phần sau lưng đoạn
giữa cột sống thì đau nhức dữ… Tôi lại chận đau nhức thêm lần nữa – Qua sáng
hôm sau, cô Hà hết đau, cả người gần như bình thường hẵn…
Tôi cho chẩn vào hai huyệt giữa hai chân mày ở hai
bên (huyệt Toán trúc). Nghe báo vẫn còn đau là biết bệnh chưa dứt hẳn, chỉ mới
bị khống chế do điện ta đưa vào mà thôi! Như khi ta uống thuốc điều trị bệnh,
thuốc còn tác dụng thì im, thuốc hết tác dụng bệnh trở lại – Cho đến khi nào
hết vi khuẩn, bệnh mới hết hẵn!
Khi các triệu chứng cấp tính đã dứt, Tôi chữa mỗi
ngày hai lần sáng và tối, trong vòng một tuần lễ để triệt tiêu vi khuẩn.
Phần cháu Hải cũng như hai người trước – Mẹ cháu là
học viên Nhân điện của Tôi. Cha Cháu: Bùi Quang Thục – Trước kia là tiểu Đoàn
trưởng tiểu Đoàn 28 Công binh – Cũng hay đến Tôi chữa bệnh.
Cùng một lúc trong nhà ba người bệnh: Ông Thục nằm
viện 175, con gái thứ té xe gãy xương đòn vai – Và Cháu Hải bị cúm… Phải nói là
“Họa vô đơn chí”!
Mỗi ngày Tôi chữa 3 lần, Chị Thục đặt tay lên đầu và
các cơ quan bị bệnh của hai cô con gái – Tôi truyền điện qua Chị để chuyển sang
cho con (Thanh niên cấp tiến thường không tin vào các phương pháp truyền thần,
Tôi phải “mượn tay” người Mẹ).
Sau 3 lần điều trị trong ngày đầu, Cháu Hải hết sốt
và rét, không còn đau thúc trong xương cốt, đã đi đứng cười nói và ăn uống lại
bình thường. Ngày đầu tiên khởi bệnh cháu chỉ nằm mê man trên giường…
Chị Thục – Sau khi nhận điện từ Tôi để truyền sang
cho con, liền bị khí trọc chuyển sang người: Xây xẩm choáng váng và đau nhức
cột sống, tứ chi… Sau khi chữa cho 2 cô gái Tôi quay lại trục khí của người
bệnh cho Chị Thục – Trọc khí ra khỏi cơ thể, Chị Thục trở lại bình thường!
Đến sáng ngày thứ hai – nhà Cô Trần Thanh Lan phát
bệnh thêm cậu Trần Văn Thạch, 23 tuổi – Cũng bệnh chứng y hệt như Chị của mình.
Quá trình điều trị của Tôi cũng như 3 bệnh nhân trước!
Có điều đáng lo sợ là ngay sáng hôm sau người chưa
khỏe hẵn Cậu Thạch đã phải theo xe đi Phan Rang (nguyên Thạch làm Hướng dẫn
viên du lịch – Chuyến đi đã được phân từ trước không thể thay người). Tôi lo
lắng quá, nhỡ cậu Thạch sau chuyến đi nầy lây bệnh cho bao nhiêu người khác thì
Tôi ân hận đến chết mất! Vì vậy – Tôi phủ trường cho Thạch 2 lần mỗi ngày để
triệt tiêu vi khuẩn và ngừa lây truyền mầm bệnh.
Thường khi chữa bệnh, Tôi luôn suy tính một cách
linh động để chuyển điện như thế nào cho phù hợp, hầu cho kết quả khả quan.
Với Nhân điện – Người thầy chữa như một vị tướng
điều binh, tướng giỏi điều binh thì binh thắng, tướng dở… bệnh ì! Chậm chuyển
biến hoặc là không chuyển gì cả!
Biết bệnh cúm kỳ nầy rất nặng, Tôi không thể xem
thường, cho điện tấn công ráo riết – Dự tính là sau một ngày điều trị, nếu bệnh
không chuyển thì phải lập tức cho đưa đi bệnh viện, e có biến chứng nặng nề trở
tay không kịp. “ Phước Chủ may Thầy” – Cả 4 bệnh nhân đều hết sau một thời gian
“kỷ lục”!
Giá có thể cho bệnh nhân xét nghiệm trước khi Tôi
điều trị – Có thể đã mở ra một hướng mới điều trị bổ sung bằng nhân điện cho các bệnh nhân bị
bệnh cúm H1N1. Nhưng điều nầy không thể thực hiện vì khi
phát hiện bệnh, các cơ quan Y tế lập tức cách ly người bệnh và cả gia đình,
khoanh vùng… Lúc đó Tôi đâu còn có cơ hội chữa thử nghiệm (đương nhiên chỉ chữa
bằng Nhân điện, không dùng thuốc hay các phương tiện điều trị nào khác).
Ngay khi bắt đầu viết những dòng nầy Tôi còn chưa
biết mình có chiến thắng hay không, hay chỉ cầm cự – để cho dịch bệnh có cơ hội
lan tràn…
Vì những diễn tiến của bệnh rất dữ dội và nhanh
chóng ngay từ khi mới khởi phát, Tôi phải viết lại ngay lập tức, kẽo sau nầy
không nhớ được hết! Nếu những dòng nầy không đến tay các Bạn, có nghĩa là Tôi
đã thất bại! Và cầu xin Các Đấng tha thứ cho tội ngu dốt, thiếu hiểu biết của
Tôi…
Trong suốt thời gian điều trị, Tôi khuyên bệnh nhân
uống nhiều nước chanh, cam ( uống ấm, không dùng lạnh e bị viêm phế quản). Ăn
uống bình thường, cử thức ăn lạnh, có chất hàn – không ăn rau sống, bún tươi,
các thứ hải sản như Mực, Tôm, Cua, Nghêu, Sò, Ốc, Hến, hột Vịt lộn và thịt Vịt…
Đề nghị cách ly ăn uống riêng và cử không tiếp xúc nói chuyện nhiều!
PHƯƠNG PHÁP ĐIỀU TRỊ
Trước tiên – Tôi cho một cột trường điện đi thẳng từ
giữa đỉnh đầu (Luân xa 7 – Huyệt Bách Hội) xuống đến chân để tiêu diệt vi
trùng. Sau đó cho trường điện bao phủ chung quanh người bệnh để chận không cho
lây lan qua đường sinh hoạt.
§ Cho điện vào não bộ (thần kinh trung ương) giúp lưu
thông máu huyết và thần kinh, chữa chứng nhức đầu… Theo kinh nghiệm, Tôi đưa
điện thẳng vào hai huyệt Toán trúc ở giữa hai bên chân mày. Điện chuyển vào
xoang trán, xoang sàn, xoang mũi – Đi đến đâu giúp triệt tiêu vi khuẩn và làm
thông thoáng đến đó!
§ Cho điện đi vào mũi xuống khí quản, phế quản, vào
các phế nang triệt tiêu vi khuẩn và làm ấm hai lá phổi để ngừa viêm phổi.
§ Cho điện đi dọc cột sống lưng từ chót cổ xuống đến
xương cùng, rút hàn khí chuyển thành năng lượng —> thành khói bay ra ngoài.
Xong đưa điện làm ấm toàn bộ cột sống và vùng lưng. (Hàn khí tập trung ở dọc
sống lưng, rút hết hàn khí ra, bệnh nhân sẽ hết rét).
§ Cho điện vào mũi và họng hầu, triệt tiêu vi khuẩn và
kháng viêm —> Cho điện mát vào làm hạ nhiệt trong cổ họng.
§ Cho điện đi chầm chậm vào cơ thể từ đầu xuống chân
giúp luân chuyển máu huyết và thần kinh, làm cho hết đau nhừ trong thịt da, cơ
bắp và các khớp.
§ Chận sổ mũi và chận ho. Theo quan niệm của ngànhY là
tác động đẩy vi khuẩn của phổi, nên để chận ho từ từ – Nếu không vi khuẩn còn
tích tụ sẽ làm bệnh phát tác lại!
Phần Tôi,
Tôi cho điện chận ho ngay từ đầu, bởi khi đã ho nhiều thì chữa cho hết ho là
chuyện khó, vì các niêm mạc cổ họng bị kích ứng! Vi khuẩn thì Tôi cho điện
triệt tiêu ngay tức thì và liên tục, không lo!
§ Cho điện làm quân bình cơ thể, làm cho hết đắng, hết
nhạt miệng, làm thèm ăn, làm ngủ…
BIẾN CHỨNG BỆNH
Sang ngày thứ ba, toàn bộ cơ thể của 4 bệnh nhân đều
nhẹ nhàng, gần như bệnh đã dứt hẵn: hết sốt và rét, hết đau nhức các cơ và
khớp, không còn đau hai bên thăn cổ, viêm họng cũng êm và diễn biến đặc trưng
của bệnh cúm nầy là không bị sổ mũi. Các cơ lồng ngực và tim không còn co thắt
nữa, lồng ngực nhẹ và hô hấp bình thường!
Thế nhưng có biểu hiện lạ là hiện tượng y như bệnh
hen suyễn: Kéo đờm, khó thở, thỉnh thoảng ho ra đờm đặc cứng! (Ở hai bệnh nhân
là Cậu Thạch và Cháu Hải). Cô Hà thì nặng ngực khó thở…
Rút kinh nghiệm: Do triệt tiêu vi khuẩn, xác vi khuẩn chết làm nghẽn đường thở, trích lại
thành đờm đặc.
Là do quá trình sợ lây lan, tôi tích cực cho điện
triệt tiêu vi khuẩn nhưng không trục ra ngoài.
Để điều trị chứng nầy, Tôi
cho bệnh nhân hít vô thở ra bằng miệng 3 hơi dài và sâu, cho điện đẩy vi khuẩn
từ trong các phế nang đi ra theo đường cổ họng – Tiên đoán là bệnh nhân sẽ ho
trong khoảng 2-3 ngày cho hết vi khuẩn trong đường phổi. Sau đó cho điện triệt
tiêu vi khuẩn không cho ra môi trường bên ngoài.
Cậu Thạch mới chữa bệnh có 1 ngày, sáng hôm sau đã
theo xe đi Phan Rang, làm hướng dẫn viên du lịch cho đoàn – Từ Phan Rang điện
về cho Tôi mỗi ngày 2 lần, sức khỏe vẫn ổn. Đến sáng ngày thứ ba trở chứng ho
như vậy! Cô Hà nặng ngực, khó thở nhưng không ho…
Sau 2 lần điều trị trong ngày, sáng ngày thứ tư cả 3
bệnh nhân đều nhẹ, không còn khó thở. Sau 2 ngày thì dứt ho hẵn…
Đến nay – Sau 1 tuần lễ chữa bệnh và tích cực triệt
tiêu vi khuẩn, 4 bệnh nhân đều hoàn toàn khỏe mạnh bình thường. Phần Tôi rất
sung sướng vì đã chiến thắng một căn bệnh khởi phát rất nhanh và nặng nề trong
khoảng thời gian “kỷ lục” như vậy!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét