50. THỰC HÀNH CỤ THỂ (12)
* Cậu Th. nguyên là luật sư, trưởng
phòng công chứng số 2, tỉnh……… là em kết nghĩa của tôi! Trưa mùng 2 tết đi chơi
về bị tai nạn rất nặng, nằm úp mặt, chết dí bên vũng máu ở vệ đường. Người qua
đường điện về nhà báo tin, không ai dám động chạm, xoay trở cơ thể cậu Th., vì
nghĩ rằng bị gãy xương cổ hay cột sống, và đã chết rồi!
Cô L. (học viên nhân điện) lúc đó đã học
xong lớp 13, là em gái của Th., cùng gia đình vừa tới nơi! L. bình tỉnh đưa
điện cấp cứu, chỉ 30 giây sau cậu Th. choàng tỉnh, leo lên xe máy cho người em
chở đi bệnh viện!
Mãi đến 7g30 tối, cô L. mới liên hệ được
với tôi… L. nói Th. hiện tại cả gương mặt đều sưng rất to, bầm tím tụ máu không
còn nhìn rõ nét, vào bệnh viện thì hôn mê trở lại đến giờ chưa tỉnh!
Tôi trụ thần cấp cứu cho Th., thấy trong
căn phòng lúc ấy có bốn, năm hình bóng lờ mờ như sương khói bay chập chờn chung
quanh giường bệnh, nơi cậu Th. nằm…
Những chiếc bóng không rõ dạng hình với những đôi mắt xạ ra tia lửa màu
xanh thẳm lạnh lẽo… Đó là lần đầu tiên trong đời, tôi thấy “yêu tinh” bay!
Linh tính cho biết cậu Th. chắc không
qua khỏi, tôi xin lực trợ cứu của các Đấng, xong rồi mượn lời năn nỉ, xua chúng
đi chỗ khác, hứa sẽ cúng lộc thực cho ăn! Độ chừng hai phút sau, mấy yêu tinh
ấy lần lượt bay ra cửa phòng, đi mất… Từ đầu tới cuối tôi chẳng nhìn thấy thực
thể chúng như thế nào!
Quay lại chữa bệnh cho Th., tôi cho năng
lượng vào trung khu thần kinh, bảo toàn bộ não, làm tỉnh, làm hết hôn mê - vào
gương mặt: làm tan máu bầm, dẫn lưu khí huyết, làm lành các vết sang chấn, cho
năng lượng đi vào toàn bộ cơ thể và tứ chi dẫn lưu khí huyết thần kinh, thông
ách tắc và bảo toàn các cơ quan nội tạng cũng như tứ chi…
Năm giờ sáng hôm sau, tôi lại ngồi thiền
định đưa năng lượng cấp cứu lần hai, lát sau thì cô L. điện báo cậu Th. đã
tỉnh, và nằn nặc đòi về… Lúc đó mới là sáng mùng 3 tết năm Mậu Tý! Đêm đó cùng
phòng cấp cứu có mười nạn nhân tai nạn xe cộ, và đã chết hết tám, chỉ còn lại
Th. và một người nữa. Cậu Th. thấy vậy sợ quá nhất định đòi về!
Bệnh viện không cho, nhưng gia đình năn
nỉ quá, bác sĩ bắt ký vào bản cam kết
rồi mới cho về! Chiều mùng 3 tôi lên nhà Th., và không tin vào những gì mình
chứng kiến: Th. tỉnh táo, nói năng rành mạch, khuôn mặt hoàn toàn hết phù, chỉ
còn hai vết trầy xước, vết bầm tím trên mặt và gò má trái… Tôi ngẩn ngơ, chả lẽ
cô L. nói không đúng!
Gặp Mẹ Th., thím cũng xác nhận y như L.
nói lúc chiều hôm qua… Phải cho là “kỳ diệu” trước nguồn năng lượng cấp cứu của
Thầy Tổ và các Đấng!!
Khi cô L. tới nơi, cậu Th. đang nằm
“chết cứng”. Vậy mà sau luồng điện cấp cứu của L. đã chỗi dậy leo lên xe máy
ngồi cho cậu em rễ chở đi bệnh viện…
Khi chẩn bệnh lại, tôi thấy Th. bị vẹo
vách ngăn mũi và nứt xương từ chót mũi lên trán, đến ngay chớn tóc. Tuy Th. vẫn
nói chuyện tỉnh táo nhưng tôi biết thần kinh bị chấn động nhiều… Tôi chữa cho
Th. mỗi ngày hai lần (qua điện thoại): ổn định thần kinh, hàn vết nứt xương
trán, triệt tiêu máu bầm tồn đọng trong não, dẫn lưu máu huyết và thần kinh,
làm mau lành và tan sẹo vết sang chấn trên má…
Sáng mùng 7 (tức sau 4 ngày điều trị
gián tiếp, mỗi ngày hai lần!), cậu Th. đã phải đến phòng công chứng để nhận
nhiệm vụ mới… Cả nhà cùng tôi đều lo lắng, chỉ e Th. bị ngất xỉu dọc đường hoặc
có biến chứng về thần kinh! Tất cả mọi sự đều suông sẻ!!
Một người bị tai nạn xe cộ “thập tử nhất
sinh” như vậy, đã trở dậy đi làm sau có… bốn ngày rưỡi, chưa đến năm ngày! Lại
phải đứng ra nhận bàn giao nhiệm vụ mới, quan trọng và khó khăn nhiều lần hơn
công tác cũ! Quả là chuyện “thần kỳ” phải không các bạn?
Tôi chữa thêm mỗi ngày một lần (tất cả
chỉ là điều trị tầm xa, bằng điện thoại!). Hơn nửa tháng sau thì Th. hoàn toàn
trở lại bình thường. Điều kỳ diệu nữa là hai vết trầy sướt trên gò má đóng vảy
và bong ra từng lớp như vảy cá, không đau rát gì, còn lại hai mảng da sạm đen,
vài tháng sau vết sạm cũng biến mất.
Cậu Th. bảo: “Bây giờ mà nghĩ lại vụ tai
nạn ngày hôm ấy, em vẫn thấy cứ như một giấc mơ, vì không có di chứng gì, không
đau đớn nhiễm trùng hay dị tật… thật là lạ lùng!”.
Th. còn kể: “Hôm ấy rõ ràng em bị phần
âm kéo làm xảy ra tai nạn, vì đang chạy xe chậm một mình trên quảng đường vắng
vẻ, tự dưng nghe “rầm” một tiếng, người ngã ra và văng đi, hôn mê luôn chẳng
hay biết gì!”.
Ngày hôm sau gia đình tìm tới nơi xảy ra
tai nạn dò hỏi, mới biết Th. tông vào một cô gái đang bế con nhỏ băng qua
đường. Đứa bé ngất xỉu đưa đi cấp cứu ở bệnh viện, lát sau thì tỉnh lại và
không có trầy xướt chi hết! Chuyện quả là “kết thúc có hậu”! Vì nếu đứa bé có
mệnh hệ nào, hoặc cậu Th. bị ảnh hưởng thần kinh thì tiêu tan sự nghiệp vừa mới
nắm trong tay!
Giờ cậu Th. là một trưởng phòng công
chứng giỏi, một thanh niên đẹp trai, thành đạt và sắp… có vợ!
* Phong – em trai thứ tư của tôi, một
buổi sáng nọ bị xe đụng, nguyên phần mũi, má và một bên mắt sưng to, đỏ và bầm,
không thở được bằng mũi…
Ba giờ chiều tôi mới hay, xuống nhà thấy
Phong đang nằm và chưa đi bệnh viện khám chẩn - tôi cấp cứu xong, năm phút sau
Phong thở được bằng mũi: “Sáng giờ em chỉ thở được bằng miệng thôi, sợ gãy sóng
mũi”. Tôi chẩn bệnh: “Lệch vách ngăn nhưng không bị gãy”. Sáng hôm sau Phong đi
bệnh viện chẩn, bác sĩ bảo không bị lệch vách ngăn … Tôi chữa thêm bốn lần (
bốn ngày) kèm uống thuốc tây, Phong trở lại bình thường!
Về sau, thấy mình hay bị nghẹt một bên
mũi, Phong đi bệnh viện chẩn lại - Quả nhiên là bị lệch vách ngăn!
* Cậu Danh (cậu em hàng xóm): bị người
đánh bằng gậy sắt chấn thương đầu, hôn mê - chuyển đến bệnh viện cấp cứu vẫn
hôn mê không tỉnh, kèm nôn mửa … Tôi nghe tin chỉ biết cầu nguyện ơn trên cứu
và chuyển điện cấp cứu gián tiếp tại nhà lúc bảy giờ tối - Đến ba giờ sáng tôi
thức dậy ngồi thiền cấp cứu lần hai cho Danh.
Khoảng 05 giờ sáng thì cậu Danh tỉnh, Điện não đồ
không thấy có chấn thương thực thể gì, BV cho về và dặn nếu cón nôn ói hoặc hôn
mê thì đưa trờ vào viện .
Đến trưa cậu Danh vẫn chưa khỏe, ăn uống gì vào cũng
nôn ra hết, gia đình gọi điện cho tôi - tôi xuống nhà chuyển điện trực tiếp
điều trị cho Danh, lát sau cậu Danh đã ăn uống trở lại bình thường. Mặc dù bị
nặng đến hôn mê trọn một đêm, cậu Danh vẫn hồi phục sức khỏe rất nhanh, chỉ hai
ngày sau đã đi làm trở lại như trước - Phải nhận là dòng Điện cấp cứu của Tổ,
Thầy là điều "kỳ diệu" nhất mà chúng tôi từng được chứng kiến trong
đời !
* Cậu bé không mọc tóc: Hoàng Xuân Đông,
bảy tuổi
Người gầy nhom, da vàng sạm, biếng ăn –
bốn, năm ngày mới đi cầu một lần. Điều đặc biệt là không mọc tóc! Nhìn vào da
đầu, ta vẫn thấy chân tóc rất nhiều, nhưng nằm cuộn dưới da không chịu trồi lên
…
Gia đình đã đưa cháu đi điều trị ở bệnh
viện Việt Pháp, bệnh viện Bạch Mai Hà Nội và nhiều nơi khác nhưng không có kết
quả!
Ngày đầu tiên, khi tôi truyền năng
lượng, bé ngồi nhắm mắt nghiêm trang, y như một vị Sư đang thiền định. Vừa
nhìn, tôi biết ngay cậu bé có phần Linh căn cao …
Mời Linh căn xuất hiện – tôi thấy ngay
một vị Thiền sư dáng cao ráo, rắn rỏi, người đắp y vàng độ tuổi hơn sáu mươi –
khuôn mặt nghiêm trang và đức độ! Vị ấy chắp tay xá một cái, nói “Tôi chính là
Linh căn chính chủ của cậu bé nầy. Tôi chết đã một trăm mười năm nay mà chưa
được siêu thoát, nay xin nhờ cô Hai cầu nguyện ơn Trên giải nghiệp giúp tôi!”
Tôi hỏi: “Ngài phạm tội gì thế, thưa
ngài?” Đáp: “Tội tạo chướng nghiệp!” – Tôi nói: “Xin hãy kể thực với tôi, tôi
mới có thể xin ơn Trên giải nghiệp cho ngài được!” Vị ấy không trả lời, xá một
xá rồi rời đi …
Sáng hôm sau – tôi đang ngồi giặt đồ
dưới bếp, Vía thấy vị Sư hôm qua vô nhà đứng bên cửa … Tôi ra hỏi, vị Sư ấy
nói: “Tôi nghĩ lại rồi! Tôi xin cô Hai giúp cho!”
Cũng hơi ức vì chuyện hôm qua ông ấy đã
bỏ đi không thèm trả lời – tôi bảo: “Tôi đang bận việc, không thể tiếp ngài,
xin hãy đợi đến tối bé Đông sang chữa bệnh thì tôi mời ngài về nhé!”
Tối ấy (02/09/2006) vị Thiền sư tới nhà
tôi, đi cùng một vị Sư khác, sau lưng lại thấy vong một con chó màu đen bị liệt
hai chân sau, lết đi bằng chân trước trông rất thương tâm …
Vị Sư kia bước tới xá một cái – vừa nhìn
thấy đôi mắt màu xanh tôi sợ quá tống cho một đấm văng ra ngoài… Trở vào, ông
ấy nói : “sao cô Hai đánh tôi?” – Tôi la lên: “Các người là yêu tinh giả dạng Thiền
sư để lừa tôi! Hai mắt xanh lè kia – Lại nữa, người tu hành ai lại dắt chó theo
kè kè bên mình như thế bao giờ!” Vị thiền sư kia nói: “Tôi là người Ai Nhĩ Lan,
mắt xanh – thưa cô Hai! Con này không phải chó – mà là con hoẵng, nó chính là
oan gia trái chủ của chúng tôi đó!” …
Rồi họ kể: mình là hai vị thầy tu đi
hành hương bị lạc đường ở giữa rừng – Lúc đó đang là mùa đông tuyết phủ rét
lạnh thấu xương, lại sắp chết đói … Thấy gần đó một con hoẵng bị sụp bẫy thợ
săn gãy mất hai chân sau, cũng đang sắp chết vì đói và lạnh!
Biết rằng con vật ấy trước sau gì cũng
chết, hai vị sư ấy giết hoẵng mà ăn để tìm đường sống cho mình … Càng đi lại
càng lạc giữa rừng sâu, sau rồi hai người cũng chết vì lạnh và rét! Linh hồn
con hoẵng ấy lẽo đẽo theo sau báo oán, nghiệp sát sanh hơn trăm năm trả vẫn
chưa xong…
Ai nghe kể chuyện cũng thấy rùng mình,
ghê sợ cho nghiệp quả, vì hai vị ấy là bậc chân tu, nếu thường nhân đã không
thành trọng tội! Và nếu ta giết con hoẵng ấy để cứu cho nó đỡ đau đớn, kèm với
lời cầu xin siêu thoát cho nó, ta đã lập được công đức rồi vậy!
Hai vị Sư kia – nếu cam chịu chết vì đói
lạnh, ắt linh hồn đã về cõi Cực Lạc Di Đà … Đường Tu gian khổ trăm bề, một chút
sai lầm đã phải chịu đa mang gánh nghiệp ngót trăm năm!
Lần đó, tôi xin mẹ Quán Âm – Mẹ về hóa
giải nghiệp chướng, đưa linh hồn con hoẵng kia đi đầu thai. Còn hai vị Sư Mẹ
bảo: “Chờ một thời gian nữa!”… Con hoẵng được cứu, hai vị Thiền Sư lại chưa –
Mẹ muốn làm răn cho đời sau được thấy: “Sát sinh là tội trọng!”
Sau một tuần lễ điều trị, bé Đông đã đi
cầu đều đặn mỗi ngày, không còn bón nữa, ăn uống cũng ngon miệng hơn! Sau một
tháng tóc bắt đầu mọc lên lún phún, nhưng ác nỗi mọc bao nhiêu gẫy cụp bấy
nhiêu (Vì đã nằm cuộn trong chân tóc quá lâu) …
* Cô S. (ở gần nhà tôi). Hai vợ chồng có
ba đứa con, tuổi chưa đến bốn mươi – “Vỡ kế hoạch” những sáu lần trong vòng có
ba năm … Tử cung sinh biến chứng, đau bụng liên tục – khi đau bụng chướng to
lên từng hồi, sờ tay vào nghe như có người trong ấy thổi ra làm cho bụng to dần
lên như thổi một quả bóng … Đau dữ, mỗi lần lên cơn đau đi đứng không nổi,
người vã mồ hôi lạnh!
Tôi chữa hết rồi lại tái – Nghĩ mà
thương cho phận đàn bà … Đã ba lần cô S đi kế hoạch, tôi đều đưa điện trợ trước
và sau khi ra về: cầm máu, giảm đau, ngừa nhiễm trùng …
Một giờ trưa đến bệnh viện, tối cô S. đã
vô nhà tôi – cười toe toét: “Không đau gì cả, nhẹ bâng chị à!” Từ trưa đến giờ
“sạch trơn” – không còn ra huyết nữa!” Tôi nghe chỉ biết “cười đau khổ” – cô S.
đâu hay biết mỗi lần can thiệp vào chuyện nầy, tôi bị đòn “thê thảm”!
Lần ấy – Sau khi đưa năng lượng trợ
giúp, cô S. ra về, tôi thấy một bé trai bụ bẫm trắng trẻo bò “lổm ngổm” sau
lưng! Hôm ấy, tôi đã xin ơn Trên cho đưa vong bé đi đầu thai …
Một thời gian độ chừng ba tháng sau, cô
S. lại cấn thai lần nữa, không đủ can đảm đi phá đành để nuôi luôn! Thai hành
kiểu gì không biết - cứ đau bụng liên miên … Đi khám bác sĩ nói thai khỏe, bệnh
viện cũng chẳng biết lý do vì sao cứ đau bụng hoài không hết!
Vô nhà tôi, tôi sờ vào bụng, lựa lời
“ngọt nhạt” năn nỉ chút xíu là hết đau ngay lập tức, về nhà hôm sau lại đau
tiếp … Đến một hôm – tôi bảo linh hồn em bé ra cho mình thấy mặt thì hiện ra
một bé con độ chừng sáu, bảy tháng tuổi rất dễ thương, hai mắt tròn xoe trong
veo!
Thấy bé bò lê dưới đất trần truồng trông
thương quá – tôi bảo cô S. về đốt cúng quần áo cho bé. Vài hôm sau, cô S. đau
bụng – lại vào! Tôi vẫn thấy em bé trần truồng như cũ, hỏi thì bé lắc đầu ra
dấu tay chỉ ra ngoài đường! Cô S. bảo đã cúng đồ rồi, chẳng biết sao bé không
mặc được … Điều tra một hồi, ra đồ ấy bị “Cửu Huyền” tịch thu mất rồi!
Tôi đành bảo cô S. về mua bộ khác xong
mang vào đốt tại nhà tôi, em bé từ đó được mặc đồ! Nhìn mà thương vô cùng: em
bé mặc gì như chiếc áo khoác ngoài dài tận gối, không thấy cài nút hay thắt dây
gì. Trên đầu đội chiếc nón lá trông như nón các “Anh lính lệ” ngày xưa – nhìn
bé, giống y như một “tai nấm biết … bò”, thương ơi là thương!
Đến lúc thai gần bảy tháng, cô S. cũng
cứ đau bụng hoài như vậy, chẳng làm sao cho hết hẳn được! Hôm ấy, cô S. lại vào
– Vía tôi thấy “Điển Ông” đặt đứa bé lên lòng bàn tay thật to – đứa bé ngồi lọt
thỏm trong ấy như ngồi trong ghế bành!
Bàn tay chuyển đứa bé vào trước bàn thờ,
trên tầm cao ngang đầu người – có tiếng ông nói: “Lạy ba lại đi, ta cho quy y
đặng mà chuyển nghiệp” Đứa bé lạy ba lạy … Từ đó cô S. hết đau hẳn. Về sau sanh
được một bé gái bụ bẫm dễ thương!
Khi bé gái tròn ba tháng tuổi, cô S. bế
con vào thăm tôi, tôi lại thấy vong em bé lủi thủi bò theo sau lưng … Tôi hỏi,
ra bé không nhập xác trần – ngỡ hồn con nhập xác trần cho Mẹ nâng niu chiều
chuộng, ai hay con vẫn “cù bất cù bơ” thế nầy – Rồi lúc mẹ bế con đỡ nâng chăm
sóc, đâu biết linh hồn vẫn một mình lăn lóc dưới chân …
Tôi cho cúng chuyển vong cho bé đi đầu
thai, từ ấy đến nay không thấy nữa!
Nhân việc này – Tôi muốn nhắn nhủ với
chị em bạn gái rằng: Nếu nhỡ trong đời mình có bị “vỡ kế hoạch” hoặc hư thai,
hoặc mất con khi còn bé (năm tháng, một tuổi trở xuống) – nên tiễn vong đi đầu
thai ngay lập tức, đừng để con bò lẽo đẽo theo Mẹ mà mang hận suốt đời! Nhất là
âm vong còn bé, nếu vì lẽ gì đó mà không được ra đời, bé sẽ phẫn uất mà đeo bám
theo phá khuấy cha mẹ mãi không thôi!
Cỗ cúng cũng đơn giản, không tốn nhiều
tiền của và công sức: gồm một mâm cúng Chúa Quỷ và một phần nhỏ cho vong em bé
( để riêng một mâm khác):
* Cúng Chúa Quỷ: một đĩa tam sên – hai
chung rượu, hai chung nước, một chén gạo đầy, ba xấp tiền vàng – một đĩa trái
cây (không có cũng được)
Lễ cúng ngay ngày con mất, hoặc mùng
hai, mười sáu âm (ngày gần nhất) – Giờ Ngọ hoặc từ bảy giờ tối trở đi!
+Khấn: Hôm nay, ngày…, tháng…, năm … Tôi
tên: … có mất một đứa con (hoặc sẩy thai, hút thai) vì lý do (có thể nói theo
từng trường hợp: bé bịnh chết hoặc chết trong thai, hoặc vì hoàn cảnh gia đình
không thể giữ nuôi được đành phải đi kế hoạch – Nếu con chết nhỏ thì phải khai
tên, tuổi, ngày sinh, ngày mất)
Nay tôi biện lễ vật cầu xin vị Chúa Quỷ
vùng sở tại địa phương nơi tôi ở (Khai số nhà, địa chỉ nơi ta đang dâng cỗ
cúng) – đĩa tam sên, trà, rượu, gạo và tiền vàng bạc nén dâng lên … Xin Chúa
Quỷ ngự về nhận lễ! Cầu xin Ngài nhận vong và ngay lập tức đưa vong đi đầu thai
chuyển kiếp, không theo bên tôi nữa!
Xin ngài cho vong cháu nhận ít tiền bạc,
lộc thực của tôi cho cháu, để cháu có mà mang sang kiếp khác không phải sanh
vào nơi chốn đói khổ, bần cùng! Tôi xin cảm tạ ân đức của Chúa Quỷ. Giờ tôi xin
phép hóa tiền vàng dâng lễ cho ngài …
Thắp ba nén nhang đọc bài khấn xong cắm
nhang, quay qua đốt hóa tiền vàng!
*Cúng cho bé (không cần đốt nhang – chỉ
khấn thôi): một bát gạo đầy, ba xấp giấy tiền nhỏ, một hộp sữa tươi ( đã cắm
sẵn ống hút vào) – một đĩa bánh nho nhỏ, một bộ đồ thế cho bé, một cái bao xốp
(để bé mang đồ cúng đi)
+Khấn: Hôm nay, ngay giờ phút này Mẹ
(hoặc Cha) xin vị Chúa Quỷ sở tại đưa vong con đi đầu thai sang kiếp khác. Cha
Mẹ không có phúc để được dưỡng nuôi con, thôi thì Cha Mẹ cho con bánh trái,
tiền bạc và lộc thực – Con mang theo sang kiếp khác để có mà chi dụng, cầu cho
con được đầu thai vào một nơi đầy đủ để con được cha mẹ nâng niu chiều chuộng,
vào một nơi biết tu để con hưởng phúc đức về sau.
Con mau chóng về đây nhận lộc thực của
cha mẹ ban cho, rồi theo Chúa Quỷ mà đi, không bao giờ trở lại đây nữa. Cha mẹ
đốt hóa tiền vàng cho con đây – Tất cả con cho vào bao xốp mang đi cho Cha Mẹ
vui lòng!
Khấn xong đốt tiền vàng, chờ thêm chừng
mười phút rồi dọn cả hai cỗ cúng vào – ăn cả không bỏ thức gì, cũng không cần
chờ đợi đến tàn hương mới dọn.
* Cô Th. ba mươi mốt tuổi – làm thợ may
gia công! Cô bị tà nhập từ rất lâu (hơn mười năm) – gia đình đã đưa đi chữa
nhiều nơi mà không khỏi. Cô kể: thế lực của tà rất mạnh, có thể mở cánh cửa
phòng máy lạnh được khóa từ bên trong. Cứ mỗi lần nghe tiếng gọi là cô Th lại
vứt mọi việc đi ra khỏi nhà, người trong nhà không ai cản được…
Xưa, khi mới mười tám tuổi – có lần cô
đã vào nhà xác của bệnh viện để nhận xác chị bạn chết vì tự quyên sinh. Chính
tay cô phải kéo những cái xác người từ trong ngăn đựng xác ra để nhìn mặt từng
người, đến xác thứ sáu mới tìm ra bạn và lãnh đem về mai táng…
Vậy mà vài năm sau, chính vong hồn cô
bạn ấy lại trở về níu kéo và phá cô Th – đến nỗi cô như một người điên: với
nước da xanh tái như da người chết, hai mắt có quầng đen thẫm – Thoạt nhìn ta
có thể liên tưởng ngay đến một diễn viên tô hai quầng mắt màu đen, tạo cảm giác
kinh dị để đóng phim ma! Hai tay đeo hai vòng hạt trừ tà, sợi dây chuyền trên
cổ cũng có phép, đã vậy những thầy trừ tà còn cho cô uống vào người bao nhiêu
loại nước phép đầy bùa chú nữa - Thế mà “con ma” ấy vẫn ngang nhiên dẫn xác đi
hoài, chẳng hề sợ phép tắc gì! …
Với cô Th tôi phải điều tra trong vòng
ba giờ đồng hồ, đứng liên tục mỏi rã cả chân – trong lúc người bệnh thì ngồi
trên ghế! Phải nói rằng cô Th gần như là một “kho chứa âm vong”, lôi ra phần
này lại nảy ra phần khác, tôi mệt đến lả cả người …
+Có hai phần yêu tinh về chung đụng với
xác trần: một người Việt và một tên người Campuchia có tà phép cao! Tên
Campuchia về ở với cô gần ba năm, hắn mang theo hai “đồng bọn” … Thường các vị
thầy trừ tà cũng phải kiêng dè loại nầy, tà phép của Campuchia nổi tiếng là
mạnh và đáng sợ, lơ mơ thầy giải có thể bị nôn ra máu, hoặc nhẹ thì cũng rũ
kiệt, đau nhức toàn thân chứ chẳng chơi!
+Lại còn Cửu Huyền: bà Cố tổ, Tổ cậu và
ông Nội của cô theo kề bên – có vong một đứa em hư thai, vong cô bạn chết thành
tinh … ở nhà cô còn có một bàn thờ riêng để thờ lá phép của thầy đưa, tôi trụ
thần nhìn, thấy trên ấy ngồi nghênh ngang một … vong ngạ quỷ!
Những điều tôi ứng hỏi và đã được báo,
cô Th đều xác nhận là đúng: đứa em hư thai, hình tướng của ông Nội và cô bạn
gái đã chết … Cô cũng nhận là mỗi sáng sớm thức dậy thường đau nhừ cả người có
khi đau căng tức ở vùng bụng dưới và ra huyết bất thường (là do âm tà về chung
đụng với xác!)
Lần ấy – tôi xin Điển trên cho đưa vong
em bé đi đầu thai, bắt nhốt tất cả những phần theo quấy phá, xóa các Lệnh phù
trong hai vòng đeo tay, trong dây chuyền trên cổ và ở trong người (do uống
nhiều nước phép)… Tiễn trả sáu mươi Binh Gia trở về với thầy tổ của mình!
Chuyện kể thì nghe đơn giản vậy, thực ra chẳng ít nhiêu khê:
Với Binh Gia phải cung cấp tiền bạc, lộc
thực cho họ - với Tướng chủ quản phải dùng lý lẽ thuyết phục để xin xóa lệnh
phù! Khi họ chưa vọng động mình cũng không nên dùng thế lực để xử ép hoặc đàn
áp họ …
Chỉ với một xác trần, xử ra thành năm vụ
âm tà – phải nói là đáng sợ! Cứ đau Nam chữa Bắc mãi rồi tiền mất tật mang, lại
rước thêm bao nhiêu binh tướng vô nhà!
Hôm ấy có mặt nhiều chị em Nhân Điện,
cũng là dịp may cho chị em chứng kiến cách tôi “hành xử” và tra án! Sau đó –
tôi đưa hai vòng tay cho cháu Hương và chị Thục giải bùa, chỉ cho chị em cách
xử lý – Sau đó, tôi kiểm tra lại, hài lòng vì tâm huyết của mình đã được “kết
quả như ý” - Chị Thục và cháu Hương đều giải được bùa!
Tôi không bao giờ cho mình là “thầy dạy”
và chị em là “đệ tử” – chỉ là “người đi trước rước người đi sau” vậy thôi… Mỗi
một bàn tay, cánh tay ấy vươn dài ra có thể dìu đỡ bao người, hạt giống Thiện
nên cây trổ trái thành rừng! Rồi sẽ có rất nhiều, rất nhiều người hoạn nạn có
chút bóng mát tựa nương, được ấm lòng trong giây phút giữa cuộc đời đầy bất
trắc nầy!
Nhìn chung quanh, bao nhiêu bất hạnh dẫy
đầy: thiếu thốn, đói nghèo, tật bệnh, tai ương … Trái tim mẫn cảm nào lại chẳng
thấy lòng mình xót xa, thương cảm! Nếu mọi người trên mặt đất nầy đều có lòng
sớt chia một chút những gì mình có, biết chìa ra một bàn tay nâng đỡ cảm thông
… Ngày mai sẽ ngớt mưa dầm, nắng hồng lại tỏ và giông bão dần tan!
*Sau một thời gian – cô lại đến, mang
theo đứa cháu trai độ chừng hai mươi lăm tuổi …
Cô Th báo rằng sau ngày tôi làm mọi việc
giải tà âm giúp, cô đã hoàn toàn trở lại bình thường không còn di chứng gì và
đã đi làm việc như cũ …
Đứa cháu trai của cô Th có người mẹ hơi
“bất bình thường” đã treo cổ chết trong nhà kho ở chùa, nơi bà thường tới lạy
Phật – một chùa ở miền Trung vắng vẻ vào mùa hè nắng cháy … Đến bốn tháng sau,
khi có người hay biết thì xác chết đã thành khô!
Các con thương Mẹ – xin tổ chức lễ siêu
độ cho mẹ mình, sư Trụ Trì ra giá: “Ba mươi hai triệu” - năn nỉ mãi, sư bớt cho
hai triệu còn chẵn ba mươi!
Tội nghiệp những đứa trẻ vì muốn cứu Mẹ
phải đi làm thuê, “thắt lưng buộc bụng”, dành dụm tiền cho đủ ba mươi triệu để
về cầu siêu cho mẹ! Thương cho lòng hiếu của mấy đứa con, tôi bèn “Ra tay nghĩa
hiệp” …
Trước tiên – tôi cho cậu trai ngồi lên
ghế, qua đứa con cho gọi vong người mẹ về! Người ấy trông thật kinh khủng: cả
cơ thể – nhất là hai tay và phần đầu, màu da đỏ ké như người say rượu, cả gương
mặt phù cứng, đôi mắt có khoen đen sạm, đặc biệt nơi cổ có vết sẹo nằm ngang độ
chừng bằng ngón tay cái, hằn sâu như một chiếc kiềng đeo cổ – chứng tích của
sợi dây thắt cổ truyền đời …
Vong người đàn bà ấy cho biết mình
thường xuyên bị khó thở và đau cổ không nuốt được gì! Tôi lấy ba nén nhang
khoán hình chữ Vạn cắt đứt vòng dây treo cổ, và đem đốt nó thành tro, hóa giải
nghiệp “chết treo” cho con cháu sau nầy! Xong, tôi làm thông khí quản và thực
quản, dùng Vía đưa mấy cái bánh ngọt, thấy bà ăn ngon lành và báo là “hết đau
cổ”!
Tôi bảo các con bà ấy về nhà cúng cho
mẹ, một mâm cơm, cho quần áo và tiền bạc, gạo muối …
Đối với những vong hồn mang nghiệp Ngạ
quỷ, khi sắp bày cỗ cúng xong phải điện báo cho tôi, tôi chuyển Vía của mình
đến đấy án Ấn Phật vào cho họ thì mới được ăn! Tôi đã biết nhiều trường hợp
người nhà cúng cho mâm cao cỗ đầy, nhưng khi gọi vong về thì bảo rằng ăn không
được vì đau cổ, quần áo tiền bạc thì bị Cửu Huyền tịch thu cả – Cửu huyền cũng
chỉ làm theo luật mà thôi, vong vướng nghiệp ngạ quỷ phải chịu đói khát không
được ăn, không được mặc… Mỗi năm chỉ được ăn một lần vào ngày giỗ của mình hoặc
ngày mùng hai, mười sáu âm hàng tháng (đúng giờ ngọ hoặc giờ âm – từ bảy giờ
tối trở đi) Ngày giỗ của mình nếu cúng quá ngọ thì vong cũng chỉ biết đứng nhìn
chứ không ăn uống gì được, thực là đáng thương biết mấy!
Luật nhà Phật rất nghiêm – Ngày trước mẹ
Quán Âm Bồ Tát cấm tôi không cho phép “tài trợ âm vong” vì họ có tội mới chịu
nghiệp chướng, ta không thể phá lệ được!
Mỗi tháng vong được cho ăn hai ngày mùng
hai và mười sáu! Trừ tháng bảy là tháng “xá tội vong nhân”, từ sau ngày rằm đến
hết ngày ba mươi ta có thể cúng bất cứ ngày nào – và vong được ăn thỏa thích,
ta vẫn phải cúng vào đúng Ngọ hoặc sau bảy giờ tối, thì vong mới được nhận!
Tháng bảy sau ngày rằm cửa Địa Ngục mở,
các âm vong về cõi thế rong chơi, ăn uống … Tháng bảy còn là tháng mưa ngâu,
mưa thường dầm dề, sùi sụt ngày này sang ngày khác! Ta nằm trong nhà trên nệm
ấm chăn êm – nghĩ đến bao cô hồn quạnh tử chiếc thân, xiêu lạc đi về trong mưa
gió đêm trường. Hoặc những thân người lang thang không nhà cửa, đói rét cầm
canh … Lòng đau như cắt, lệ ướt vòng mi – bát cơm trắng cũng nghẹn ngào trong
miệng, gối ấm chăn êm mà muối xát kim châm! Tôi ước sao mình hóa trăm tay nghìn
mắt như Chuẩn Đề Bồ Tát, mỗi cánh tay mang tặng cho người vốc cơm, bát nước,
tấm áo, mảnh chăn …
Nhân thế ai người biết – khi còn thân
người chỉ lo lường cân tráo đấu, tranh đoạt của người chẳng biết làm lành lánh
dữ, bố đức thi ân … Đến khi hồn lạc phách xiêu đầu cây ngọn cỏ, đâu còn cơ hội
đổi thay!
Nhân đây – Tôi tặng các bạn “bài thơ
tháng bảy” để kết chương này, vậy nhé!
BUỒN TÀN THU
Rả rích tiếng mưa thu, buồn não ruột
Âm thầm hơi gió rét – xót đòi cơn
Bờ giậu thưa chim lẻ bạn kêu hờn
Song cửa hẹp, mộng tàn canh còn lỡ …
Hồn ai đó trốn tìm đêm dương thế
Giọt mưa ngâu chia hai nửa đời quen
Đợi làm chi Chức Nữ với Ngưu Lang
Bờ Ô Thước đêm sầu không thấy nữa!
Cơn sóng bạc vẫy mưa về vội vã
Bến giang đầu trắng xóa một trời
không
Không chia xa nên chẳng hẹn tương
phùng
Chưa sum họp nên nệ gì ly cách!
Thu buồn lắm – cả một trời thu khóc
Đâu vì ai, bởi thu chẳng riêng ai
Những oan hồn khi đã tỉnh cơn say
Thành bọt sóng, thành mưa sầu trăm
ngả…
Đêm về tựa khóc bên bờ trần thế
Mộng giả chân – tàn cuộc có rồi
không!
Anh ngày lên giữa trời nước mênh mông
Chờ hóa kiếp hồn hoang thành bọt sóng
…
Còn lại một mùa thu hoài vô vọng
Đâu vì ai, bởi thu chẳng riêng ai
Luật tuần hoàn nhân thế trả rồi vay
Buồn cúi mặt – tàn thu còn sót lệ!!
21/08/2001
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét