44. NGHIỆP THẾ TRẢ VAY (07)
Anh chị em và bạn hữu khi đọc xong HMLK
I có người góp ý với tôi: “Nên cắt xén bớt những điều liên quan đến “trần
kiếp”, để tạo lòng tin cho mọi người về tác giả như một người “dẫn Đạo dẫn đời”
đúng mực!”.
Thưa không! Tôi không muốn khoác cho
mình tấm áo khoác lóng lánh như một thứ “hàng mẫu” để cho mọi người ngắm nghía
trầm trồ! Tôi chỉ là một người trần thế, như bao con người khác giữa đời, vẫn
ao ước được sống một đời bình thường như bao người, được có chồng có vợ, khi
bệnh hoạn ốm đau có người nấu cho bát cháo, có kẻ han hỏi thăm nom… Những lúc
chán chường tuyệt vọng có một bờ vai để tựa, khi đau đớn khóc than có bàn tay
lau đi dòng nước mắt!
Tôi thèm nhìn cảnh vợ chồng con cái quây
quần bên nhau trong mâm cơm cuối ngày với nụ cười đầy ắp trong căn nhà nhỏ. Tôi
đâu muốn sống đời lẻ bạn cô phòng, giấu mình cho kỹ, sửa mình cho tròn như một
vị “Thánh tử vì Đạo” thế này!
Căn nguyên nguồn cội của bình an hạnh
lạc bắt đầu từ gia đình, một tập thể nhỏ bé với vài thành viên… Một mảnh đất ấm
áp mới dung dưỡng cho hạt giống quý nên cây ra hoa, đậu trái, thành rừng! Mảnh
đất khắc nghiệt chỉ đáng trổ ra toàn trái đắng…
Phần tôi, phải làm hạt giống gieo trên
vùng đất dữ, làm cây cao bóng cả giữa mùa dông, vẫn phải làm cho đất ấy hồi
sinh ra trái ngọt cây lành!
Tôi làm mọi việc chỉ vì lòng mẫn cảm,
yêu thương mọi người, không phải để tôn vinh chính mình hay ai đó! Tôi quan
niệm: “Thêm một người hạnh phúc là bớt đi một kẻ bất hạnh”. Cho dù đời tôi có
buồn đến đâu, tôi vẫn mong muốn mọi người, mọi vật chung quanh mình đều được
hài lòng, mãn nguyện, muốn nhìn thấy nụ cười tươi nở trên đôi môi của tha nhân…
Cho dẫu có những giọt nước mắt tủi hờn cho thân phận, tôi cũng sẽ giấu kín nó
cùng bóng tối, đêm đen. Để vẫn còn thấy lòng rưng rưng xúc cảm khi tán thán cho
niềm vui và hạnh phúc của người…
Tôi thương các chị em Nhân điện nhóm của
mình lắm, thương còn hơn chị em ruột! Vì họ đã can đảm dấn thân vào con đường
đầy cam go và bất trắc, vui ít buồn nhiều này - tất cả vì tha nhân, cho tha
nhân!
Cả nhóm không có ai giàu, nhưng khi nghe
tôi kể về một hoàn cảnh éo le nào đó thì chị em vét túi mà cho, mà giúp! Khả
năng tôi không có nhiều thì tôi “uốn lưỡi” than van, để chị em xót lòng mà hỗ
trợ!
Mẹ tôi không thích cách làm này của tôi:
“Nghe con Lan riết rồi người ta bỏ Đạo gốc hết! Phải gọi nó là “Đạo bá nạp” mới
đúng!” (Bá nạp hay hổ lốn: từ dùng dân gian chỉ một sự pha trộn tùy tiện, cẩu
thả). Tôi gân cổ lên mà cãi: “Các Đấng trên cao không có Đạo. Tùy theo quốc độ
mà đề ra Tôn Giáo, chủ trương tín điều khác nhau. Lề thói là do người trần đặt
để mà nên! Theo quan niệm của con, trăm Đạo đều quy về một mối là Tâm Đạo. Lòng
bình an hạnh lạc cho tha nhân là cứu cánh. Con tôn trọng các Đấng như nhau,
không phân biệt cao thấp hay Tôn Giáo nào cả!”
Có lẽ vì vậy mà một người như tôi: kinh
luận giáo điều không rành, lễ tiết chỉ là tùy tiện… Chỉ có tấm lòng vì người
khác là đặt cao hơn tất thảy. Hơn hai chục năm nay, các Đấng lui về ứng trợ có
ai rầy rà, bắt bẻ gì đâu! Chẳng ai ra điều kiện rằng tôi phải chay tịnh, quy y
đầu Phật, tụng kinh niệm Phật hay thiền định chi cả!
* Mối tình luyến ái là nguồn cội của
hạnh phúc và bất hạnh trần gian! Muôn đời muôn kiếp, linh hồn còn tồn tại là
còn sợi dây luyến ái: con trai tôi mất hơn một năm, hồn về theo cháu Hương
(người yêu lúc còn sống). Suốt ba tháng rưỡi, cô bé cứ bỏ ăn bỏ ngủ, người gầy
rộc đi, hai mắt trõm sâu, mặt mày tái xanh tái xám…
Đến một ngày có chị bạn tới chơi nói với
Hương: “Tao thấy vong hồn người yêu cũ của mày đứng sau lưng”. Hương sợ quá,
tìm tới nhà tôi! Tôi gọi linh hồn con trai về, cháu xác nhận là có: “Con chỉ đi
theo thôi chứ không lại gần hay động chạm gì tới Hương hết!”.
Tôi giận quá, đòi bắt nhốt linh hồn,
thấy tôi khóc quá cháu cũng hoảng, hứa với tôi sẽ rời cô Hương ngay tức thì và
không theo nữa - Tôi bắt con hứa một cách kiên quyết, chỉ có thế! Tôi không
phải trục vong, cháu Hương về nhà ngay hôm ấy ăn ngủ trở lại bình thường…
* Tháng bảy âm lịch năm 2008, chị em
chúng tôi rộn rịp lo chuẩn bị cúng lễ Vu Lan! Gần đến ngày, đa số chị em đều
được ứng báo bằng cách này hay cách khác, tìm đến tôi để cầu xin tiếp xúc với
Cửu Huyền - người xin giải nghiệp ngạ quỷ, yêu tinh, người muốn vô Chùa tu,
Thần Tổ nghiệp xin giải giáp Binh Gia, người ra mặt để xin cái ăn, cái mặc, các
phần Linh căn mắc đọa thì cầu xin ơn Trên cho được trở về núi để tu tập…
Mỗi năm có một ngày Rằm tháng bảy để con
cháu và những người còn sống báo hiếu cho cha Mẹ, ông bà tộc Tổ, những người đã
chết! Tôi để cho chị em cúng đốt đồ hàng mã cho thân tộc và chiêu đãi, phúng
thí âm vong, mãi lo chuyện người, tôi quên không nghĩ gì đến việc của mình…
Đêm 14 âm, thấy tôi quên, âm phần của
cha và con trai ứng báo hai giấc mơ: tôi thấy mình đi mua đồ cúng âm vong, về
qua một ngã rẽ thì gặp Ba mình đang đứng cuốc rẫy. Tôi dừng lại định tìm gì
trong giỏ để cho Ba, mò ra chỉ toàn… thuốc lá! (Ba tôi lại chẳng bao giờ hút
thuốc)
Tôi hỏi: “Hiện giờ Ba ra sao, có gì bất
ổn nói cho con biết để con lo cho Ba!”. Vừa lúc đó, thấy bên kia đường có hai
người đi xe máy qua, Ba tôi chỉ vào họ: “Đó đó! Hai vợ chồng đó là bà con với
mình mà họ xấu hết sức, họ tâu rỗi này nọ với ông bà, làm Ba bị rầy mắng
hoài!”, chỉ có thế, tôi giật mình thức dậy… Nghiệm ra, Ba tôi bị Cửu Huyền
hành!
Nửa đêm về sáng, ngủ lại tôi mơ thấy
giấc mơ thứ hai: Vía thấy mình đang đi trên một đoạn đường vắng vẻ, gặp con
trai đang ngồi bắn bi cùng mấy đứa trẻ. Tôi chạy tới ôm con vừa hôn vừa khóc,
kể: “Từ ngày con chết tới giờ Mẹ mới gặp lại con, Mẹ nhớ con biết bao nhiêu!”,
cháu có vẻ ngượng, đứng lên đi bên tôi… sờ vào trán con thấy hâm hấp sốt, tôi
hỏi: “Con còn bệnh, còn đau phải không? Sao không nói cho Mẹ biết để Mẹ chữa
cho con?”. Con tôi nói: “Ai mà không có bệnh, Mẹ ơi! Giờ con bớt nhiều rồi
thỉnh thoảng đau chút xíu thôi!”. Đến đó, tôi chợt thức…
Nhờ vậy, hôm sau tôi mới nhớ mua quần áo
cho Ba và con trai của mình!
Qua thời gian, tôi biết rằng âm hồn cũng
đau bệnh như xác trần, những bệnh lúc chết hồn mang theo đủ. Qua hậu kiếp, có
người bị những bệnh chứng bất thường, dai dẳng mà bệnh viện không tìm ra được…
Nỗi đau đớn nghiệt ngã của vong hồn làm gì có bác sĩ hay bệnh viện nào chữa
được! Chỉ có tấm lòng người còn sống thi ân bố đức để cầu xin giải bớt nghiệp
quả cho người chết thì mới có tác dụng. Vì nỗi cảm thương ấy mà tôi trở thành
“Bà thầy chữa” cho cả hai cõi hữu hình lẫn vô hình… Bàn tay phép của các Đấng
chữa bệnh cho âm phần còn nhanh hơn chữa cho người sống, giải nghiệp cho người
âm có tác dụng tối đa, với người dương thế nhân quả tạo tác “còn nguyên dưới
ánh mặt trời”, các Đấng cũng khó bề xoay chuyển!
* Má tôi, đầu năm 2007 bắt đầu hành bệnh
tim mạch nặng! Huyết áp lên xuống bất thường, nôn ói, ngất xỉu nằm mê man hoặc
đưa đi cấp cứu hoài… Hôm ấy má trở bệnh, các em gọi taxi đi bệnh viện, nhắn tôi
xuống nhà đưa má đi, đợi xe chạy ra đường lớn đỡ dằn xóc, tôi bảo: “Con chuyển
điện cấp cứu cho má đây, má ráng trụ thần mà nhận nghe!”… Má tôi tỉnh dần, khỏe
lại… Tới bệnh viện, xe chạy thẳng vô phòng cấp cứu, má tôi xuống xe đi tỉnh bơ
vô trong, bị bác sĩ chặn lại: “Đây là phòng cấp cứu, không vô được!”. Đáp: “Tôi
đi cấp cứu!”. Bác sĩ hỏi: “Cấp cứu ai?”. Đáp: “Cấp cứu tôi! Tôi bị tim mới vừa
xỉu!”, “Bà đi đứng bình thường vậy mà tim gì. Đâu lên nằm coi!”. Bác sĩ kiểm
tra huyết áp, tim mạch: hoàn toàn bình thường! Má tôi bị đuổi về…
Leo lên xe buýt, suốt chặng đường hơn
một giờ đồng hồ “tỉnh queo”. Mừng quá nói líu lo suốt buổi… về nhà, các em tôi
cười bảo: “Má kiếm chuyện để được đi du lịch bằng taxi!”.
Rồi bệnh dần dần phát liên tục, má tôi
thường xuyên làm mệt khó thở, nôn ói và chóng mặt hoài. Ba đêm liền, tôi mơ
thấy má chết. Những giấc mơ “ứng báo” bao giờ cũng ngắn và rõ ràng rành mạch,
độ chừng năm, mười phút là dứt… Ta tỉnh giấc ngay tức thì và nhớ chẳng sai một
chi tiết nào!
Sợ quá, tôi hằng đêm thắp hương cầu cho
má qua cơn nguy kịch, khỏe mạnh trở lại, xin “chịu đau thế”, trả hiếu cho Mẹ
mình! Tôi bắt đầu bị y như má: huyết áp biến đổi liên tục, lúc mười bốn, mười
lăm, khi chỉ còn có tám, chín… mạch tim có khi nhảy lên đến 116/phút. Lại bị
rối loạn tiền đình xây xẩm mặt mày, nằm “li bì” suốt ngày!
Chiều tới, con trai tôi chở xuống chữa
bệnh cho Má, xong rồi… Má nấu cơm dọn sẵn, tôi ăn xong phủi tay đi về!
Tôi nằm đúng sáu tháng, tròn nửa năm.
Tôi nằm đến đâu, Má khỏe đến đó! Tuy nhiên, cũng có điều trị thêm bằng thuốc
tây. Hú hồn! May không thì tôi mất Mẹ…
Dạo này Má tôi khỏe nhiều, tim mạch ổn,
tôi chỉ chữa cho Má khi nào tim “trở chứng”, Má vẫn phải uống thêm thuốc tây!
Má tôi cũng có học nhân điện, tự chữa
được cho mình và con cháu những bệnh thông thường, bệnh nặng thì Má kêu tôi
xuống chữa.
Khi bệnh cấp tính, thường người ta lo sợ
bất an, không tỉnh tâm để trụ thần nhận điện, vì vậy chữa ít tác dụng. Lúc ấy,
phải nhờ Huynh đệ khác hỗ trợ… Nhiều lần Má tôi trở bệnh làm mệt, các em điện
báo, tôi ngồi trụ thần chuyển điện cấp cứu, lát sau xuống nhà thấy Má đã tỉnh
táo, ngồi dậy và ăn uống được rồi!
* Một ngày nọ Má muốn tôi cùng đi siêu
thị để mua một xấp vải may đồ đi ăn cưới, đi bằng xe buýt. Má đâu biết tôi đang
váng đầu và đau nhừ cả người…
Tôi từ chối, bị Má mắng: “Mày vì mọi
người thì được, vì Má một chút không được sao?”. Tôi đành đi với Má, vừa đi vừa
kêu ca trong bụng: “Mẹ ơi! Con mệt quá, Mẹ cứu con cho xe buýt đừng có chạy!”.
Miệng khấn mà dạ buồn cười: “Xe tại trạm gốc cứ năm phút chạy một chuyến. Ba
tuyến xe chạy liên tục, mi… “chết chắc” rồi!”.
Thế mà điều gì xảy ra, các bạn có biết
không: ba chuyến xe qua, đều là xe Chợ Lớn! Tôi nói: “Chuyến nữa không có thì
về nghen Má!”. Chuyến thứ tư: cũng Chợ Lớn!
Hai Mẹ con đi về, tôi mừng trong bụng mà
đâu dám nói, sợ lại bị mắng! Nghĩ hoài, chẳng biết tại sao. Chắc mấy chiếc xe
tuyến Sài Gòn bể bánh hết trơn rồi…
* Tháng 8/2007, khi tôi đi ở nhà thuê
(chuyện đã kể ở HMLK tập 1), nhà cũ cho người khác mướn lại. Trong nhà ấy có
hai đứa bé: đứa 17 tháng và đứa 7 tháng tuổi…
Một đêm nọ, lúc 22g30, cô Tiến (học viên
Nhân điện) ở nhà kế bên, điện xuống cho tôi bảo: “Nhà bên ấy có thằng bé cứ
khóc liên tục, hai ngày đêm rồi, em hỏi Điển thì được báo là do Cửu Huyền hai
bên của chị và gia đình đó tranh chấp với nhau, thằng bé sợ nên khóc suốt”.
Nghe vậy, tôi trụ thần chuyển Vía về nhà, thấy đứa bé 7 tháng tuổi ngủ yên,
sang đứa lớn thì thấy cháu đang khóc vã mồ hôi, mệt lữ… Tôi giải âm phần, đẩy
ra khỏi nhà, quay lại đặt bé nằm xuống giường, cho điện làm ngủ… Vía thấy bé
ngủ được ngay tức thì!
Sáng ra cô Tiến xuống nhà, lúc ấy tôi đi
vắng! Trưa về Tiến điện bảo: “Hôm nay xuống nhà không có chị, em thấy Bà Nội
chị với một toán phần âm bên nội đứng ngoài đường, còn Ba chị với Ông Nội thì ở
trong nhà!”. Tiến bảo: “Sau khi chị trục vong một lát thì thằng bé ngủ, sáng
nay không còn nghe khóc nữa!”… Cô Tiến giỏi thật! Tôi có nói gì về chuyện riêng
của gia đình mình đâu: nguyên Bà nội tôi lúc sinh thời có thề độc là không bao
giờ nhìn chị em chúng tôi (vì ba má tự ý lấy nhau, không theo đặt để của cha
Mẹ). Ông nội thì thương, thỉnh thoảng ở quê vẫn lên thăm… Khi Ba chết, tôi đưa
về trên này thờ, Ông nội đi theo… Mãi về sau này tôi mới được âm vong của Ba
báo cho biết, mỗi bữa cơm tôi vẫn mời Ông với Ba về ăn cùng!
Tôi nhất định “vờ” như không biết chuyện
gì, vì thế mà trong suốt một thời gian dài hơn hai năm, tôi bị Cửu Huyền hành
rất dữ… Tôi sợ rước vong Bà Nội vào nhà, bà không ưa cháu chắc sẽ bị đòn nhiều
hơn nữa, cho đến một ngày…
* Dì Út (nhà ở Chợ Lớn), thỉnh thoảng
vẫn hay lên nhờ tôi đủ chuyện “trên trời dưới đất”. Bỗng nhiên hôm ấy tới nhà
tôi, vừa mới ngồi năm phút đã có phần Điển Trên nhập về. Dì Út “lên giọng” phán
một hơi: “Phải thỉnh bài vị Cửu Huyền về mà thờ! Làm việc với Cửu Huyền trăm họ
mà thiếu lễ với ông bà của mình thì còn bị đòn suốt kiếp!”. Chỉ một câu làm tôi
sực tỉnh, tôi thỉnh bài vị Cửu Huyền về thượng trang, cúng cho Ông Bà Nội chiếc
áo dài bằng giấy màu xanh dương thêu rồng phụng rất đẹp…
Đêm ấy, tôi thấy Bà Nội về ngồi đĩnh đạc
trên ghế, mắt nhìn lên bàn thờ, chiếc áo “hàng mã” hóa thành áo dài nhung màu
xanh dương sang trọng!
Điển ông nói khẽ vào tai: “Bà muốn nói
chuyện với em!”. Tôi không dám lên tiếng, khoát tay ra dấu, lắc đầu lia lịa…
Chiều hôm sau con trai tôi về bảo Mẹ trục phần âm cho, lại thấy Bà đứng sẵn đó
rồi! Tôi trốn không được nữa, phải chào thưa Bà cho phải phép, Bà không nói gì,
bước tới đặt vào lòng tay tôi một nắm cát, xong lại đặt lên trên một giề đất
sét, rồi quay lưng biến mất!
Tôi ngồi nghĩ mất năm phút: “À! Ra Bà
nội cho điền sản đây, xứ Vĩnh Kim, Trà Vinh toàn gió cát và đất bạc màu… Bên
Nội tôi có nhiều đất lắm, đất giồng cao quanh năm nắng gió, cây trồng còn không
sống nổi, có nhiều đất cũng bằng thừa…
Vậy đó! Người trần thế hay có quan niệm:
“Không có ông bà nào lại hành con cháu! Ông bà cho con cháu không hết nữa là!”.
Phần tôi, kinh nghiệm hăm mấy năm cho biết: trăm sự nghịch thường đa số đều do
bàn tay của Cửu Huyền!
Thờ không phải cách: bị hành! Phải cách
không thờ: bị hành! Vướng tuổi Cửu Huyền: bị hành! Nghịch mạng vô nghì bị hành
cũng phải đi… Bằng chuyên tâm tu tập, đạo đức trong một dòng tộc đầy những âm
vong ngạ quỷ cũng bị đòn chết thôi!
Ông bà xưa hay nói: “Trần sao âm vậy!”,
quả là đúng, kẻ còn sống chẳng ra gì, chết đi rồi bảo nên làm sao được! Những
kẻ độc ác vô lương, chết thành ông, thành bà… đương nhiên cũng là Cửu Huyền ác
ôn, hành hà con cháu mà thôi, khác làm sao được!
Giận nhất là loại này, người đang bị Cửu
Huyền hành, tôi đưa tay ra cứu là bị đòn trả dữ lắm! Họ thì cứ nhơn nhơn ra vẻ:
“Con cháu ta ta đánh, mi làm gì được ta?”
Chương này kể đã dài, xin ngưng ở đây,
kẻo các bạn đọc đến chán mất thôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét