Thứ Tư, 10 tháng 9, 2014

50. THỰC HÀNH CỤ THỂ (12)


* Cậu Th. nguyên là luật sư, trưởng phòng công chứng số 2, tỉnh……… là em kết nghĩa của tôi! Trưa mùng 2 tết đi chơi về bị tai nạn rất nặng, nằm úp mặt, chết dí bên vũng máu ở vệ đường. Người qua đường điện về nhà báo tin, không ai dám động chạm, xoay trở cơ thể cậu Th., vì nghĩ rằng bị gãy xương cổ hay cột sống, và đã chết rồi!
Cô L. (học viên nhân điện) lúc đó đã học xong lớp 13, là em gái của Th., cùng gia đình vừa tới nơi! L. bình tỉnh đưa điện cấp cứu, chỉ 30 giây sau cậu Th. choàng tỉnh, leo lên xe máy cho người em chở đi bệnh viện!
Mãi đến 7g30 tối, cô L. mới liên hệ được với tôi… L. nói Th. hiện tại cả gương mặt đều sưng rất to, bầm tím tụ máu không còn nhìn rõ nét, vào bệnh viện thì hôn mê trở lại đến giờ chưa tỉnh!
Tôi trụ thần cấp cứu cho Th., thấy trong căn phòng lúc ấy có bốn, năm hình bóng lờ mờ như sương khói bay chập chờn chung quanh giường bệnh, nơi cậu Th. nằm…  Những chiếc bóng không rõ dạng hình với những đôi mắt xạ ra tia lửa màu xanh thẳm lạnh lẽo… Đó là lần đầu tiên trong đời, tôi thấy “yêu tinh” bay!
Linh tính cho biết cậu Th. chắc không qua khỏi, tôi xin lực trợ cứu của các Đấng, xong rồi mượn lời năn nỉ, xua chúng đi chỗ khác, hứa sẽ cúng lộc thực cho ăn! Độ chừng hai phút sau, mấy yêu tinh ấy lần lượt bay ra cửa phòng, đi mất… Từ đầu tới cuối tôi chẳng nhìn thấy thực thể chúng như thế nào!
Quay lại chữa bệnh cho Th., tôi cho năng lượng vào trung khu thần kinh, bảo toàn bộ não, làm tỉnh, làm hết hôn mê - vào gương mặt: làm tan máu bầm, dẫn lưu khí huyết, làm lành các vết sang chấn, cho năng lượng đi vào toàn bộ cơ thể và tứ chi dẫn lưu khí huyết thần kinh, thông ách tắc và bảo toàn các cơ quan nội tạng cũng như tứ chi…
Năm giờ sáng hôm sau, tôi lại ngồi thiền định đưa năng lượng cấp cứu lần hai, lát sau thì cô L. điện báo cậu Th. đã tỉnh, và nằn nặc đòi về… Lúc đó mới là sáng mùng 3 tết năm Mậu Tý! Đêm đó cùng phòng cấp cứu có mười nạn nhân tai nạn xe cộ, và đã chết hết tám, chỉ còn lại Th. và một người nữa. Cậu Th. thấy vậy sợ quá nhất định đòi về!
Bệnh viện không cho, nhưng gia đình năn nỉ quá, bác sĩ  bắt ký vào bản cam kết rồi mới cho về! Chiều mùng 3 tôi lên nhà Th., và không tin vào những gì mình chứng kiến: Th. tỉnh táo, nói năng rành mạch, khuôn mặt hoàn toàn hết phù, chỉ còn hai vết trầy xước, vết bầm tím trên mặt và gò má trái… Tôi ngẩn ngơ, chả lẽ cô L. nói không đúng!
Gặp Mẹ Th., thím cũng xác nhận y như L. nói lúc chiều hôm qua… Phải cho là “kỳ diệu” trước nguồn năng lượng cấp cứu của Thầy Tổ và các Đấng!!
Khi cô L. tới nơi, cậu Th. đang nằm “chết cứng”. Vậy mà sau luồng điện cấp cứu của L. đã chỗi dậy leo lên xe máy ngồi cho cậu em rễ chở đi bệnh viện…
Khi chẩn bệnh lại, tôi thấy Th. bị vẹo vách ngăn mũi và nứt xương từ chót mũi lên trán, đến ngay chớn tóc. Tuy Th. vẫn nói chuyện tỉnh táo nhưng tôi biết thần kinh bị chấn động nhiều… Tôi chữa cho Th. mỗi ngày hai lần (qua điện thoại): ổn định thần kinh, hàn vết nứt xương trán, triệt tiêu máu bầm tồn đọng trong não, dẫn lưu máu huyết và thần kinh, làm mau lành và tan sẹo vết sang chấn trên má…
Sáng mùng 7 (tức sau 4 ngày điều trị gián tiếp, mỗi ngày hai lần!), cậu Th. đã phải đến phòng công chứng để nhận nhiệm vụ mới… Cả nhà cùng tôi đều lo lắng, chỉ e Th. bị ngất xỉu dọc đường hoặc có biến chứng về thần kinh! Tất cả mọi sự đều suông sẻ!!
Một người bị tai nạn xe cộ “thập tử nhất sinh” như vậy, đã trở dậy đi làm sau có… bốn ngày rưỡi, chưa đến năm ngày! Lại phải đứng ra nhận bàn giao nhiệm vụ mới, quan trọng và khó khăn nhiều lần hơn công tác cũ! Quả là chuyện “thần kỳ” phải không các bạn?
Tôi chữa thêm mỗi ngày một lần (tất cả chỉ là điều trị tầm xa, bằng điện thoại!). Hơn nửa tháng sau thì Th. hoàn toàn trở lại bình thường. Điều kỳ diệu nữa là hai vết trầy sướt trên gò má đóng vảy và bong ra từng lớp như vảy cá, không đau rát gì, còn lại hai mảng da sạm đen, vài tháng sau vết sạm cũng biến mất.
Cậu Th. bảo: “Bây giờ mà nghĩ lại vụ tai nạn ngày hôm ấy, em vẫn thấy cứ như một giấc mơ, vì không có di chứng gì, không đau đớn nhiễm trùng hay dị tật… thật là lạ lùng!”.
Th. còn kể: “Hôm ấy rõ ràng em bị phần âm kéo làm xảy ra tai nạn, vì đang chạy xe chậm một mình trên quảng đường vắng vẻ, tự dưng nghe “rầm” một tiếng, người ngã ra và văng đi, hôn mê luôn chẳng hay biết gì!”.
Ngày hôm sau gia đình tìm tới nơi xảy ra tai nạn dò hỏi, mới biết Th. tông vào một cô gái đang bế con nhỏ băng qua đường. Đứa bé ngất xỉu đưa đi cấp cứu ở bệnh viện, lát sau thì tỉnh lại và không có trầy xướt chi hết! Chuyện quả là “kết thúc có hậu”! Vì nếu đứa bé có mệnh hệ nào, hoặc cậu Th. bị ảnh hưởng thần kinh thì tiêu tan sự nghiệp vừa mới nắm trong tay!
Giờ cậu Th. là một trưởng phòng công chứng giỏi, một thanh niên đẹp trai, thành đạt và sắp… có vợ!
* Phong – em trai thứ tư của tôi, một buổi sáng nọ bị xe đụng, nguyên phần mũi, má và một bên mắt sưng to, đỏ và bầm, không thở được bằng mũi…
Ba giờ chiều tôi mới hay, xuống nhà thấy Phong đang nằm và chưa đi bệnh viện khám chẩn - tôi cấp cứu xong, năm phút sau Phong thở được bằng mũi: “Sáng giờ em chỉ thở được bằng miệng thôi, sợ gãy sóng mũi”. Tôi chẩn bệnh: “Lệch vách ngăn nhưng không bị gãy”. Sáng hôm sau Phong đi bệnh viện chẩn, bác sĩ bảo không bị lệch vách ngăn … Tôi chữa thêm bốn lần ( bốn ngày) kèm uống thuốc tây, Phong trở lại bình thường!
Về sau, thấy mình hay bị nghẹt một bên mũi, Phong đi bệnh viện chẩn lại - Quả nhiên là bị lệch vách ngăn!
* Cậu Danh (cậu em hàng xóm): bị người đánh bằng gậy sắt chấn thương đầu, hôn mê - chuyển đến bệnh viện cấp cứu vẫn hôn mê không tỉnh, kèm nôn mửa … Tôi nghe tin chỉ biết cầu nguyện ơn trên cứu và chuyển điện cấp cứu gián tiếp tại nhà lúc bảy giờ tối - Đến ba giờ sáng tôi thức dậy ngồi thiền cấp cứu lần hai cho Danh.
Khoảng 05 giờ sáng thì cậu Danh tỉnh, Điện não đồ không thấy có chấn thương thực thể gì, BV cho về và dặn nếu cón nôn ói hoặc hôn mê thì đưa trờ vào viện .
Đến trưa cậu Danh vẫn chưa khỏe, ăn uống gì vào cũng nôn ra hết, gia đình gọi điện cho tôi - tôi xuống nhà chuyển điện trực tiếp điều trị cho Danh, lát sau cậu Danh đã ăn uống trở lại bình thường. Mặc dù bị nặng đến hôn mê trọn một đêm, cậu Danh vẫn hồi phục sức khỏe rất nhanh, chỉ hai ngày sau đã đi làm trở lại như trước - Phải nhận là dòng Điện cấp cứu của Tổ, Thầy là điều "kỳ diệu" nhất mà chúng tôi từng được chứng kiến trong đời !
* Cậu bé không mọc tóc: Hoàng Xuân Đông, bảy tuổi
Người gầy nhom, da vàng sạm, biếng ăn – bốn, năm ngày mới đi cầu một lần. Điều đặc biệt là không mọc tóc! Nhìn vào da đầu, ta vẫn thấy chân tóc rất nhiều, nhưng nằm cuộn dưới da không chịu trồi lên …
Gia đình đã đưa cháu đi điều trị ở bệnh viện Việt Pháp, bệnh viện Bạch Mai Hà Nội và nhiều nơi khác nhưng không có kết quả!
Ngày đầu tiên, khi tôi truyền năng lượng, bé ngồi nhắm mắt nghiêm trang, y như một vị Sư đang thiền định. Vừa nhìn, tôi biết ngay cậu bé có phần Linh căn cao …
Mời Linh căn xuất hiện – tôi thấy ngay một vị Thiền sư dáng cao ráo, rắn rỏi, người đắp y vàng độ tuổi hơn sáu mươi – khuôn mặt nghiêm trang và đức độ! Vị ấy chắp tay xá một cái, nói “Tôi chính là Linh căn chính chủ của cậu bé nầy. Tôi chết đã một trăm mười năm nay mà chưa được siêu thoát, nay xin nhờ cô Hai cầu nguyện ơn Trên giải nghiệp giúp tôi!”
Tôi hỏi: “Ngài phạm tội gì thế, thưa ngài?” Đáp: “Tội tạo chướng nghiệp!” – Tôi nói: “Xin hãy kể thực với tôi, tôi mới có thể xin ơn Trên giải nghiệp cho ngài được!” Vị ấy không trả lời, xá một xá rồi rời đi …
Sáng hôm sau – tôi đang ngồi giặt đồ dưới bếp, Vía thấy vị Sư hôm qua vô nhà đứng bên cửa … Tôi ra hỏi, vị Sư ấy nói: “Tôi nghĩ lại rồi! Tôi xin cô Hai giúp cho!”
Cũng hơi ức vì chuyện hôm qua ông ấy đã bỏ đi không thèm trả lời – tôi bảo: “Tôi đang bận việc, không thể tiếp ngài, xin hãy đợi đến tối bé Đông sang chữa bệnh thì tôi mời ngài về nhé!”
Tối ấy (02/09/2006) vị Thiền sư tới nhà tôi, đi cùng một vị Sư khác, sau lưng lại thấy vong một con chó màu đen bị liệt hai chân sau, lết đi bằng chân trước trông rất thương tâm …
Vị Sư kia bước tới xá một cái – vừa nhìn thấy đôi mắt màu xanh tôi sợ quá tống cho một đấm văng ra ngoài… Trở vào, ông ấy nói : “sao cô Hai đánh tôi?” – Tôi la lên: “Các người là yêu tinh giả dạng Thiền sư để lừa tôi! Hai mắt xanh lè kia – Lại nữa, người tu hành ai lại dắt chó theo kè kè bên mình như thế bao giờ!” Vị thiền sư kia nói: “Tôi là người Ai Nhĩ Lan, mắt xanh – thưa cô Hai! Con này không phải chó – mà là con hoẵng, nó chính là oan gia trái chủ của chúng tôi đó!” …
Rồi họ kể: mình là hai vị thầy tu đi hành hương bị lạc đường ở giữa rừng – Lúc đó đang là mùa đông tuyết phủ rét lạnh thấu xương, lại sắp chết đói … Thấy gần đó một con hoẵng bị sụp bẫy thợ săn gãy mất hai chân sau, cũng đang sắp chết vì đói và lạnh!
Biết rằng con vật ấy trước sau gì cũng chết, hai vị sư ấy giết hoẵng mà ăn để tìm đường sống cho mình … Càng đi lại càng lạc giữa rừng sâu, sau rồi hai người cũng chết vì lạnh và rét! Linh hồn con hoẵng ấy lẽo đẽo theo sau báo oán, nghiệp sát sanh hơn trăm năm trả vẫn chưa xong…
Ai nghe kể chuyện cũng thấy rùng mình, ghê sợ cho nghiệp quả, vì hai vị ấy là bậc chân tu, nếu thường nhân đã không thành trọng tội! Và nếu ta giết con hoẵng ấy để cứu cho nó đỡ đau đớn, kèm với lời cầu xin siêu thoát cho nó, ta đã lập được công đức rồi vậy!
Hai vị Sư kia – nếu cam chịu chết vì đói lạnh, ắt linh hồn đã về cõi Cực Lạc Di Đà … Đường Tu gian khổ trăm bề, một chút sai lầm đã phải chịu đa mang gánh nghiệp ngót trăm năm!
Lần đó, tôi xin mẹ Quán Âm – Mẹ về hóa giải nghiệp chướng, đưa linh hồn con hoẵng kia đi đầu thai. Còn hai vị Sư Mẹ bảo: “Chờ một thời gian nữa!”… Con hoẵng được cứu, hai vị Thiền Sư lại chưa – Mẹ muốn làm răn cho đời sau được thấy: “Sát sinh là tội trọng!”
Sau một tuần lễ điều trị, bé Đông đã đi cầu đều đặn mỗi ngày, không còn bón nữa, ăn uống cũng ngon miệng hơn! Sau một tháng tóc bắt đầu mọc lên lún phún, nhưng ác nỗi mọc bao nhiêu gẫy cụp bấy nhiêu (Vì đã nằm cuộn trong chân tóc quá lâu) …
* Cô S. (ở gần nhà tôi). Hai vợ chồng có ba đứa con, tuổi chưa đến bốn mươi – “Vỡ kế hoạch” những sáu lần trong vòng có ba năm … Tử cung sinh biến chứng, đau bụng liên tục – khi đau bụng chướng to lên từng hồi, sờ tay vào nghe như có người trong ấy thổi ra làm cho bụng to dần lên như thổi một quả bóng … Đau dữ, mỗi lần lên cơn đau đi đứng không nổi, người vã mồ hôi lạnh!
Tôi chữa hết rồi lại tái – Nghĩ mà thương cho phận đàn bà … Đã ba lần cô S đi kế hoạch, tôi đều đưa điện trợ trước và sau khi ra về: cầm máu, giảm đau, ngừa nhiễm trùng …
Một giờ trưa đến bệnh viện, tối cô S. đã vô nhà tôi – cười toe toét: “Không đau gì cả, nhẹ bâng chị à!” Từ trưa đến giờ “sạch trơn” – không còn ra huyết nữa!” Tôi nghe chỉ biết “cười đau khổ” – cô S. đâu hay biết mỗi lần can thiệp vào chuyện nầy, tôi bị đòn “thê thảm”!
Lần ấy – Sau khi đưa năng lượng trợ giúp, cô S. ra về, tôi thấy một bé trai bụ bẫm trắng trẻo bò “lổm ngổm” sau lưng! Hôm ấy, tôi đã xin ơn Trên cho đưa vong bé đi đầu thai …
Một thời gian độ chừng ba tháng sau, cô S. lại cấn thai lần nữa, không đủ can đảm đi phá đành để nuôi luôn! Thai hành kiểu gì không biết - cứ đau bụng liên miên … Đi khám bác sĩ nói thai khỏe, bệnh viện cũng chẳng biết lý do vì sao cứ đau bụng hoài không hết!
Vô nhà tôi, tôi sờ vào bụng, lựa lời “ngọt nhạt” năn nỉ chút xíu là hết đau ngay lập tức, về nhà hôm sau lại đau tiếp … Đến một hôm – tôi bảo linh hồn em bé ra cho mình thấy mặt thì hiện ra một bé con độ chừng sáu, bảy tháng tuổi rất dễ thương, hai mắt tròn xoe trong veo!
Thấy bé bò lê dưới đất trần truồng trông thương quá – tôi bảo cô S. về đốt cúng quần áo cho bé. Vài hôm sau, cô S. đau bụng – lại vào! Tôi vẫn thấy em bé trần truồng như cũ, hỏi thì bé lắc đầu ra dấu tay chỉ ra ngoài đường! Cô S. bảo đã cúng đồ rồi, chẳng biết sao bé không mặc được … Điều tra một hồi, ra đồ ấy bị “Cửu Huyền” tịch thu mất rồi!
Tôi đành bảo cô S. về mua bộ khác xong mang vào đốt tại nhà tôi, em bé từ đó được mặc đồ! Nhìn mà thương vô cùng: em bé mặc gì như chiếc áo khoác ngoài dài tận gối, không thấy cài nút hay thắt dây gì. Trên đầu đội chiếc nón lá trông như nón các “Anh lính lệ” ngày xưa – nhìn bé, giống y như một “tai nấm biết … bò”, thương ơi là thương!
Đến lúc thai gần bảy tháng, cô S. cũng cứ đau bụng hoài như vậy, chẳng làm sao cho hết hẳn được! Hôm ấy, cô S. lại vào – Vía tôi thấy “Điển Ông” đặt đứa bé lên lòng bàn tay thật to – đứa bé ngồi lọt thỏm trong ấy như ngồi trong ghế bành!
Bàn tay chuyển đứa bé vào trước bàn thờ, trên tầm cao ngang đầu người – có tiếng ông nói: “Lạy ba lại đi, ta cho quy y đặng mà chuyển nghiệp” Đứa bé lạy ba lạy … Từ đó cô S. hết đau hẳn. Về sau sanh được một bé gái bụ bẫm dễ thương!
Khi bé gái tròn ba tháng tuổi, cô S. bế con vào thăm tôi, tôi lại thấy vong em bé lủi thủi bò theo sau lưng … Tôi hỏi, ra bé không nhập xác trần – ngỡ hồn con nhập xác trần cho Mẹ nâng niu chiều chuộng, ai hay con vẫn “cù bất cù bơ” thế nầy – Rồi lúc mẹ bế con đỡ nâng chăm sóc, đâu biết linh hồn vẫn một mình lăn lóc dưới chân …
Tôi cho cúng chuyển vong cho bé đi đầu thai, từ ấy đến nay không thấy nữa!
Nhân việc này – Tôi muốn nhắn nhủ với chị em bạn gái rằng: Nếu nhỡ trong đời mình có bị “vỡ kế hoạch” hoặc hư thai, hoặc mất con khi còn bé (năm tháng, một tuổi trở xuống) – nên tiễn vong đi đầu thai ngay lập tức, đừng để con bò lẽo đẽo theo Mẹ mà mang hận suốt đời! Nhất là âm vong còn bé, nếu vì lẽ gì đó mà không được ra đời, bé sẽ phẫn uất mà đeo bám theo phá khuấy cha mẹ mãi không thôi!
Cỗ cúng cũng đơn giản, không tốn nhiều tiền của và công sức: gồm một mâm cúng Chúa Quỷ và một phần nhỏ cho vong em bé ( để riêng một mâm khác):
* Cúng Chúa Quỷ: một đĩa tam sên – hai chung rượu, hai chung nước, một chén gạo đầy, ba xấp tiền vàng – một đĩa trái cây (không có cũng được)
Lễ cúng ngay ngày con mất, hoặc mùng hai, mười sáu âm (ngày gần nhất) – Giờ Ngọ hoặc từ bảy giờ tối trở đi!
+Khấn: Hôm nay, ngày…, tháng…, năm … Tôi tên: … có mất một đứa con (hoặc sẩy thai, hút thai) vì lý do (có thể nói theo từng trường hợp: bé bịnh chết hoặc chết trong thai, hoặc vì hoàn cảnh gia đình không thể giữ nuôi được đành phải đi kế hoạch – Nếu con chết nhỏ thì phải khai tên, tuổi, ngày sinh, ngày mất)
Nay tôi biện lễ vật cầu xin vị Chúa Quỷ vùng sở tại địa phương nơi tôi ở (Khai số nhà, địa chỉ nơi ta đang dâng cỗ cúng) – đĩa tam sên, trà, rượu, gạo và tiền vàng bạc nén dâng lên … Xin Chúa Quỷ ngự về nhận lễ! Cầu xin Ngài nhận vong và ngay lập tức đưa vong đi đầu thai chuyển kiếp, không theo bên tôi nữa!
Xin ngài cho vong cháu nhận ít tiền bạc, lộc thực của tôi cho cháu, để cháu có mà mang sang kiếp khác không phải sanh vào nơi chốn đói khổ, bần cùng! Tôi xin cảm tạ ân đức của Chúa Quỷ. Giờ tôi xin phép hóa tiền vàng dâng lễ cho ngài …
Thắp ba nén nhang đọc bài khấn xong cắm nhang, quay qua đốt hóa tiền vàng!
*Cúng cho bé (không cần đốt nhang – chỉ khấn thôi): một bát gạo đầy, ba xấp giấy tiền nhỏ, một hộp sữa tươi ( đã cắm sẵn ống hút vào) – một đĩa bánh nho nhỏ, một bộ đồ thế cho bé, một cái bao xốp (để bé mang đồ cúng đi)
+Khấn: Hôm nay, ngay giờ phút này Mẹ (hoặc Cha) xin vị Chúa Quỷ sở tại đưa vong con đi đầu thai sang kiếp khác. Cha Mẹ không có phúc để được dưỡng nuôi con, thôi thì Cha Mẹ cho con bánh trái, tiền bạc và lộc thực – Con mang theo sang kiếp khác để có mà chi dụng, cầu cho con được đầu thai vào một nơi đầy đủ để con được cha mẹ nâng niu chiều chuộng, vào một nơi biết tu để con hưởng phúc đức về sau.
Con mau chóng về đây nhận lộc thực của cha mẹ ban cho, rồi theo Chúa Quỷ mà đi, không bao giờ trở lại đây nữa. Cha mẹ đốt hóa tiền vàng cho con đây – Tất cả con cho vào bao xốp mang đi cho Cha Mẹ vui lòng!
Khấn xong đốt tiền vàng, chờ thêm chừng mười phút rồi dọn cả hai cỗ cúng vào – ăn cả không bỏ thức gì, cũng không cần chờ đợi đến tàn hương mới dọn.
* Cô Th. ba mươi mốt tuổi – làm thợ may gia công! Cô bị tà nhập từ rất lâu (hơn mười năm) – gia đình đã đưa đi chữa nhiều nơi mà không khỏi. Cô kể: thế lực của tà rất mạnh, có thể mở cánh cửa phòng máy lạnh được khóa từ bên trong. Cứ mỗi lần nghe tiếng gọi là cô Th lại vứt mọi việc đi ra khỏi nhà, người trong nhà không ai cản được…
Xưa, khi mới mười tám tuổi – có lần cô đã vào nhà xác của bệnh viện để nhận xác chị bạn chết vì tự quyên sinh. Chính tay cô phải kéo những cái xác người từ trong ngăn đựng xác ra để nhìn mặt từng người, đến xác thứ sáu mới tìm ra bạn và lãnh đem về mai táng…
Vậy mà vài năm sau, chính vong hồn cô bạn ấy lại trở về níu kéo và phá cô Th – đến nỗi cô như một người điên: với nước da xanh tái như da người chết, hai mắt có quầng đen thẫm – Thoạt nhìn ta có thể liên tưởng ngay đến một diễn viên tô hai quầng mắt màu đen, tạo cảm giác kinh dị để đóng phim ma! Hai tay đeo hai vòng hạt trừ tà, sợi dây chuyền trên cổ cũng có phép, đã vậy những thầy trừ tà còn cho cô uống vào người bao nhiêu loại nước phép đầy bùa chú nữa - Thế mà “con ma” ấy vẫn ngang nhiên dẫn xác đi hoài, chẳng hề sợ phép tắc gì! …
Với cô Th tôi phải điều tra trong vòng ba giờ đồng hồ, đứng liên tục mỏi rã cả chân – trong lúc người bệnh thì ngồi trên ghế! Phải nói rằng cô Th gần như là một “kho chứa âm vong”, lôi ra phần này lại nảy ra phần khác, tôi mệt đến lả cả người …
+Có hai phần yêu tinh về chung đụng với xác trần: một người Việt và một tên người Campuchia có tà phép cao! Tên Campuchia về ở với cô gần ba năm, hắn mang theo hai “đồng bọn” … Thường các vị thầy trừ tà cũng phải kiêng dè loại nầy, tà phép của Campuchia nổi tiếng là mạnh và đáng sợ, lơ mơ thầy giải có thể bị nôn ra máu, hoặc nhẹ thì cũng rũ kiệt, đau nhức toàn thân chứ chẳng chơi!
+Lại còn Cửu Huyền: bà Cố tổ, Tổ cậu và ông Nội của cô theo kề bên – có vong một đứa em hư thai, vong cô bạn chết thành tinh … ở nhà cô còn có một bàn thờ riêng để thờ lá phép của thầy đưa, tôi trụ thần nhìn, thấy trên ấy ngồi nghênh ngang một … vong ngạ quỷ!
Những điều tôi ứng hỏi và đã được báo, cô Th đều xác nhận là đúng: đứa em hư thai, hình tướng của ông Nội và cô bạn gái đã chết … Cô cũng nhận là mỗi sáng sớm thức dậy thường đau nhừ cả người có khi đau căng tức ở vùng bụng dưới và ra huyết bất thường (là do âm tà về chung đụng với xác!)
Lần ấy – tôi xin Điển trên cho đưa vong em bé đi đầu thai, bắt nhốt tất cả những phần theo quấy phá, xóa các Lệnh phù trong hai vòng đeo tay, trong dây chuyền trên cổ và ở trong người (do uống nhiều nước phép)… Tiễn trả sáu mươi Binh Gia trở về với thầy tổ của mình! Chuyện kể thì nghe đơn giản vậy, thực ra chẳng ít nhiêu khê:
Với Binh Gia phải cung cấp tiền bạc, lộc thực cho họ - với Tướng chủ quản phải dùng lý lẽ thuyết phục để xin xóa lệnh phù! Khi họ chưa vọng động mình cũng không nên dùng thế lực để xử ép hoặc đàn áp họ …
Chỉ với một xác trần, xử ra thành năm vụ âm tà – phải nói là đáng sợ! Cứ đau Nam chữa Bắc mãi rồi tiền mất tật mang, lại rước thêm bao nhiêu binh tướng vô nhà!
Hôm ấy có mặt nhiều chị em Nhân Điện, cũng là dịp may cho chị em chứng kiến cách tôi “hành xử” và tra án! Sau đó – tôi đưa hai vòng tay cho cháu Hương và chị Thục giải bùa, chỉ cho chị em cách xử lý – Sau đó, tôi kiểm tra lại, hài lòng vì tâm huyết của mình đã được “kết quả như ý” - Chị Thục và cháu Hương đều giải được bùa!
Tôi không bao giờ cho mình là “thầy dạy” và chị em là “đệ tử” – chỉ là “người đi trước rước người đi sau” vậy thôi… Mỗi một bàn tay, cánh tay ấy vươn dài ra có thể dìu đỡ bao người, hạt giống Thiện nên cây trổ trái thành rừng! Rồi sẽ có rất nhiều, rất nhiều người hoạn nạn có chút bóng mát tựa nương, được ấm lòng trong giây phút giữa cuộc đời đầy bất trắc nầy!
Nhìn chung quanh, bao nhiêu bất hạnh dẫy đầy: thiếu thốn, đói nghèo, tật bệnh, tai ương … Trái tim mẫn cảm nào lại chẳng thấy lòng mình xót xa, thương cảm! Nếu mọi người trên mặt đất nầy đều có lòng sớt chia một chút những gì mình có, biết chìa ra một bàn tay nâng đỡ cảm thông … Ngày mai sẽ ngớt mưa dầm, nắng hồng lại tỏ và giông bão dần tan!
*Sau một thời gian – cô lại đến, mang theo đứa cháu trai độ chừng hai mươi lăm tuổi …
Cô Th báo rằng sau ngày tôi làm mọi việc giải tà âm giúp, cô đã hoàn toàn trở lại bình thường không còn di chứng gì và đã đi làm việc như cũ …
Đứa cháu trai của cô Th có người mẹ hơi “bất bình thường” đã treo cổ chết trong nhà kho ở chùa, nơi bà thường tới lạy Phật – một chùa ở miền Trung vắng vẻ vào mùa hè nắng cháy … Đến bốn tháng sau, khi có người hay biết thì xác chết đã thành khô!
Các con thương Mẹ – xin tổ chức lễ siêu độ cho mẹ mình, sư Trụ Trì ra giá: “Ba mươi hai triệu” - năn nỉ mãi, sư bớt cho hai triệu còn chẵn ba mươi!
Tội nghiệp những đứa trẻ vì muốn cứu Mẹ phải đi làm thuê, “thắt lưng buộc bụng”, dành dụm tiền cho đủ ba mươi triệu để về cầu siêu cho mẹ! Thương cho lòng hiếu của mấy đứa con, tôi bèn “Ra tay nghĩa hiệp” …
Trước tiên – tôi cho cậu trai ngồi lên ghế, qua đứa con cho gọi vong người mẹ về! Người ấy trông thật kinh khủng: cả cơ thể – nhất là hai tay và phần đầu, màu da đỏ ké như người say rượu, cả gương mặt phù cứng, đôi mắt có khoen đen sạm, đặc biệt nơi cổ có vết sẹo nằm ngang độ chừng bằng ngón tay cái, hằn sâu như một chiếc kiềng đeo cổ – chứng tích của sợi dây thắt cổ truyền đời …
Vong người đàn bà ấy cho biết mình thường xuyên bị khó thở và đau cổ không nuốt được gì! Tôi lấy ba nén nhang khoán hình chữ Vạn cắt đứt vòng dây treo cổ, và đem đốt nó thành tro, hóa giải nghiệp “chết treo” cho con cháu sau nầy! Xong, tôi làm thông khí quản và thực quản, dùng Vía đưa mấy cái bánh ngọt, thấy bà ăn ngon lành và báo là “hết đau cổ”!
Tôi bảo các con bà ấy về nhà cúng cho mẹ, một mâm cơm, cho quần áo và tiền bạc, gạo muối …
Đối với những vong hồn mang nghiệp Ngạ quỷ, khi sắp bày cỗ cúng xong phải điện báo cho tôi, tôi chuyển Vía của mình đến đấy án Ấn Phật vào cho họ thì mới được ăn! Tôi đã biết nhiều trường hợp người nhà cúng cho mâm cao cỗ đầy, nhưng khi gọi vong về thì bảo rằng ăn không được vì đau cổ, quần áo tiền bạc thì bị Cửu Huyền tịch thu cả – Cửu huyền cũng chỉ làm theo luật mà thôi, vong vướng nghiệp ngạ quỷ phải chịu đói khát không được ăn, không được mặc… Mỗi năm chỉ được ăn một lần vào ngày giỗ của mình hoặc ngày mùng hai, mười sáu âm hàng tháng (đúng giờ ngọ hoặc giờ âm – từ bảy giờ tối trở đi) Ngày giỗ của mình nếu cúng quá ngọ thì vong cũng chỉ biết đứng nhìn chứ không ăn uống gì được, thực là đáng thương biết mấy!
Luật nhà Phật rất nghiêm – Ngày trước mẹ Quán Âm Bồ Tát cấm tôi không cho phép “tài trợ âm vong” vì họ có tội mới chịu nghiệp chướng, ta không thể phá lệ được!
Mỗi tháng vong được cho ăn hai ngày mùng hai và mười sáu! Trừ tháng bảy là tháng “xá tội vong nhân”, từ sau ngày rằm đến hết ngày ba mươi ta có thể cúng bất cứ ngày nào – và vong được ăn thỏa thích, ta vẫn phải cúng vào đúng Ngọ hoặc sau bảy giờ tối, thì vong mới được nhận!
Tháng bảy sau ngày rằm cửa Địa Ngục mở, các âm vong về cõi thế rong chơi, ăn uống … Tháng bảy còn là tháng mưa ngâu, mưa thường dầm dề, sùi sụt ngày này sang ngày khác! Ta nằm trong nhà trên nệm ấm chăn êm – nghĩ đến bao cô hồn quạnh tử chiếc thân, xiêu lạc đi về trong mưa gió đêm trường. Hoặc những thân người lang thang không nhà cửa, đói rét cầm canh … Lòng đau như cắt, lệ ướt vòng mi – bát cơm trắng cũng nghẹn ngào trong miệng, gối ấm chăn êm mà muối xát kim châm! Tôi ước sao mình hóa trăm tay nghìn mắt như Chuẩn Đề Bồ Tát, mỗi cánh tay mang tặng cho người vốc cơm, bát nước, tấm áo, mảnh chăn …
Nhân thế ai người biết – khi còn thân người chỉ lo lường cân tráo đấu, tranh đoạt của người chẳng biết làm lành lánh dữ, bố đức thi ân … Đến khi hồn lạc phách xiêu đầu cây ngọn cỏ, đâu còn cơ hội đổi thay!
Nhân đây – Tôi tặng các bạn “bài thơ tháng bảy” để kết chương này, vậy nhé!


BUỒN TÀN THU

Rả rích tiếng mưa thu, buồn não ruột
Âm thầm hơi gió rét – xót đòi cơn
Bờ giậu thưa chim lẻ bạn kêu hờn
Song cửa hẹp, mộng tàn canh còn lỡ …





Hồn ai đó trốn tìm đêm dương thế
Giọt mưa ngâu chia hai nửa đời quen
Đợi làm chi Chức Nữ với Ngưu Lang
Bờ Ô Thước đêm sầu không thấy nữa!

Cơn sóng bạc vẫy mưa về vội vã
Bến giang đầu trắng xóa một trời không
Không chia xa nên chẳng hẹn tương phùng
Chưa sum họp nên nệ gì ly cách!

Thu buồn lắm – cả một trời thu khóc
Đâu vì ai, bởi thu chẳng riêng ai
Những oan hồn khi đã tỉnh cơn say
Thành bọt sóng, thành mưa sầu trăm ngả…

Đêm về tựa khóc bên bờ trần thế
Mộng giả chân – tàn cuộc có rồi không!
Anh ngày lên giữa trời nước mênh mông
Chờ hóa kiếp hồn hoang thành bọt sóng …

Còn lại một mùa thu hoài vô vọng
Đâu vì ai, bởi thu chẳng riêng ai
Luật tuần hoàn nhân thế trả rồi vay
Buồn cúi mặt – tàn thu còn sót lệ!!


21/08/2001

49. RÈN LUYỆN
ĐỂ PHÁT TRIỂN TIỀM NĂNG


Tiềm năng là những khả năng tiềm tàng của mỗi người, hoàn toàn có thể đào luyện và phát triển! Bản thân tôi và những việc tôi đã làm được, một phần do cố công rèn luyện mà nên …
Các Đấng cho chúng ta cơ hội - Đạo Phật còn gọi là Nhân duyên! Có nắm bắt và tiến bộ được hay không, điều đó tùy thuộc vào bản thân, không phải do các Đấng!
Một tảng đá xù xì - cho dù có bẩy được nó lên, đưa đi đến đâu thì nó vẫn là một tảng đá. Nhưng một hạt giống khéo ươm trồng, dày công chăm bón có thể cho chúng ta cả một mùa vàng …
Tôi kể cho các bạn nghe những việc mà bản thân tôi có thể làm được - đọc qua có thể bạn cười xòa, phán cho một câu: “nói dóc” cũng xong! Thế nhưng - nếu bạn có phần nào quan tâm, nghiên cứu hoặc có điều kiện để rèn luyện - thì sẽ có lúc nào đó trong đời, bạn sẽ làm được như vậy, hoặc còn hơn thế rất nhiều!
Tuy nhiên - có điều khó minh chứng là phép chỉ thiêng 100% khi ở vào tình huống cần thiết đột xuất … Tôi đã tự tạo ra tình huống tương tự thì phép chỉ có tác dụng rất hạn chế.
* Xua bụi, khói:
Nhà tôi ở vùng thôn quê, khói đốt đồng hoặc rác thải là chuyện thường ngày - Mỗi lần đốt lên bụi khói dày đặc khắp nơi ... nhà ở kế bên tôi chuyên nghề nhặt phế liệu, đốt dây điện lấy đồng, hoặc bao bì nhựa liên tục mỗi ngày. Những lúc ấy tôi bị bế phổi, khó thở và ho sặc sụa …
Có lần tôi và cô Tiến ( HV nhân điện) đang ngồi nhặt rau, đến khi hay ra thì toàn bộ căn nhà đã chìm trong mù mịt khói! - Tôi vội đóng kín cửa và trục khói. Khói ngớt dần, độ chừng năm phút sau thì hết hẳn trong nhà, lúc đó ngoài sân khói vẫn còn dày đặc …
Vì có điều kiện thử thách thường xuyên mà tôi tiến bộ, chẳng phải sao! Lúc đó toàn bộ các cửa lớn và cửa sổ trong nhà tôi đều đóng kín - Tôi ngồi một chỗ trụ thần, cho thể Vía của mình mở cửa và dùng trường điện đẩy hết bụi khói ra ngoài … Đến tận giờ, tôi suy nghĩ mãi vẫn không hiểu bụi khói ấy bay hết ra ngoài bằng cách nào, trong căn nhà đóng kín cửa!
* Xua mùi hôi, xú uế:
Tôi cũng làm y cách xua bụi khói, mùi hôi thối bớt dần, chừng độ năm phút thì hết hẳn …
Mùi phân sống bón rẫy, mùi xác đậu hũ thối, mùi thuốc rầy, thuốc sát trùng các loại ..v..v…
Lúc nửa đêm - không khí cô đặc lại trong phòng đóng kín cửa, các mùi xú uế ấy làm cho ngộp thở … Tôi chỉ cần ngồi dậy trụ thần trục mùi thì được ngay, có một giấc ngủ ngon, không bị tra tấn như một cực hình nữa…
* Sau nhà mẹ tôi ở chợ Hiệp Thành là xí nghiệp sữa ViNaMilk, mùi hóa chất thải ra trong không khí thực không thể nào chịu nổi … Người dân và chính quyền địa phương đã nhiều lần đưa đơn khiếu kiện, vẫn chưa thấy khắc chế được gì!
Trong một buổi chiều mưa tầm tã, khí độc và mùi hôi tràn vô nhà rồi trụ lại đó, mưa lớn đến nỗi các cửa đều đóng kín - biết trốn đàng nào …
Tôi không nói gì, lặng lẽ chui vô buồng ngồi một mình, trụ thần mở cửa - xua mùi hôi ra khỏi nhà! Các em tôi đang ngồi bên mâm cơm - than trời trách đất nãy giờ … Sáu Quang vỗ tay bảo: “ Hết hôi rồi, ăn tiếp!” - Đâu hay chị Hai ngồi trục khói, có nói ra, chúng cũng chẳng tin cho - Chỉ có một “Chị Hai” ngồi đó - cười mãn nguyện …
* Ngăn mưa:
Người ngoài nghe qua sẽ cho rằng tôi nói “chuyện Tề Thiên” - Chỉ có bé Chi - con gái tôi là tin vào điều ấy! Vì cháu đã chứng kiến nhiều lần, từ lúc còn nhỏ tám, chín tuổi đến giờ …
Hai mẹ con cọc cạch chở nhau bằng xe đạp đi từ nhà, dưới chợ Hiệp Thành về nhà trên (Ấp Đông) – Bắt đầu chuyển mưa, trời đất tối sầm … rồi mưa rơi … Lúc ấy, tôi thấy Vía mình che hai tay lên đầu thoắt bay lên đứng trên không, chắp tay xin thần Mưa cho ngớt hột để kịp về tới nhà! Thế là hai mẹ con đạp xe tới đâu, mưa ngưng đến đấy - Về đến nhà, vừa tra chìa vào ổ khóa là mưa ập tới ngay tức thì …
Tuy nhiên - nói thì dễ, thực hành lại khó. Ta vừa phải trụ thần cho vững, lại phải đạp xe nhanh … Nếu trên đường lúc ấy có nhiều xe thì tôi thua - vì lo né tránh xe cộ qua lại, tôi không trụ được thần! Cũng cần phải chạy nhanh, kẻo ông thần Mưa nín lâu sinh buồn lòng, mai mốt đừng hòng xin được nữa - “Tận nhân lực mới tri thiên mệnh” mà!
* Một chiều nọ - chuyển mưa “đều trời”! tôi lo rối ruột vì hai sào quần áo đang phơi ở nhà trên Ap Đông, tôi vội vô buồng ( ở nhà dưới Hiệp Thành - trong lúc đồ đang phơi ở nhà trên Ấp Đông). Tôi ngồi trụ Thần xin Thần Mưa cho chừa lại khu đất nhà mình (Vía lúc ấy đứng ở ngoài đường trước cửa nhà trên này), để quần áo không bị ướt…
Trời mưa một trận lớn kinh khủng! Khi mưa hết, tôi từ nhà dưới chạy về - không thể nào tin vào mắt mình - trọn một ngõ hẻm nhà tôi dài một trăm mét không hề có một giọt mưa, còn lại tất cả phố sá chung quanh mưa ngập đường, ngập lối … Chị Chín nhà kế bên bảo: “Thấy trời chuyển mưa lớn quá, tôi bảo mấy đứa nhỏ leo rào qua lấy quần áo của chị - Ai ngờ trời không có một giọt mưa …”
* Xua giông bão và sấm chớp:
Con đường nhà tôi nằm kề đồng ruộng, lo nhất là mùa mưa bão - Giông gió giật đổ cây, tốc nóc nhà là chuyện thường! Mỗi lần giông tới gió bay đá chạy rầm rầm từ nhà này sang nhà khác - Hai mẹ con ngồi lo ngai ngái, chỉ sợ nhà sập bất tử!
Về sau - Chỉ cần ngồi trụ thần chuyển Vía đứng giữa trời, quay mặt về hướng giông gió mà xin … Độ vài ba phút là trời hết giông, ngớt gió ngay!
Có lần giông kéo đến ầm ầm và mưa to kinh khủng - Vía tôi thấy mình lên giữa trời chắp tay xin mà giông vẫn không ngớt bèn dang hai tay ra xoay vòng tròn chầm chậm trên không … Gió giông và những giọt mưa chạm vào tôi, tóe lên như muôn vì sao bạc - Độ hai ba phút sau thì giông ngớt! Xác trần của tôi ngồi trên giường phát run bần bật, khi cơn giông qua đi - tôi vừa thu thể Vía của mình lại thì bắt đầu lên cơn rét, y như vừa từ ngoài giông gió trở về …
* Lần nữa – trong một buổi chiều trời mưa lớn đến nỗi nước ngập cả con hẻm trước cửa nhà tôi, nước bắt đầu dâng cao đến nỗi sắp tràn cả vào khoang chứa máy bơm trên thềm nhà cô Tiến… (Che dù đội mưa, cô Tiến chạy sang nhà tôi “Chị xin Điển cho trời ngớt mưa đi! Mưa sắp ngập hư hết máy bơm nước nhà em rồi!)
Tôi trụ thần chuyển thể Vía lên giữa trời, thấy tứ bề tối đen, mưa đều khắp, tôi bảo cô Tiến: “Mây đen còn dầy đặc – Hết mưa thế nào được, thua rồi!”
Cô Tiến bảo: “xin Mẹ cho ngớt mưa đi!” – tôi chắp tay xin Mẹ Diêu Trì ứng cứu, thấy Mẹ đứng trên mây, chìa tay về hướng nhà tôi – Mẹ nói: “mười lăm phút nữa mưa mới hết, con à!” … Lúc ấy tôi nhìn lên đồng hồ: bốn giờ chiều! – Đúng bốn giờ mười lăm phút mưa dứt, gần như đột ngột vậy … Cô Tiến chạy ra sân, quay vào: “ Mẹ cho nước rút cạn hết rồi, chị ra mà coi!”
Quả thật – trời vẫn mưa rất to, thế mà khi cơn mưa vừa dứt, nước đã biến đi đàng nào cả rồi…
* Cơn bão số hai năm 2007 – Nha khí tượng báo là sắp có cơn bão lớn nhất trong vòng mấy mươi năm trở lại, ước tính rằng bão sẽ đi suốt chiều dài đất nước từ Bắc vào Nam và mức độ tàn phá sẽ là rất lớn! Chánh quyền cho lệnh di tản dân chúng vùng ven biển suốt từ Bắc trở vào, cách xa biển 2km, sử dụng mọi biện pháp để đề phòng triều cường và bão lũ … Cả nước như ngồi trên lửa!
Lúc đó trong nhà tôi – hai mẹ con cùng cháu Minh ( HV Nhân Điện) đang ngồi nghe tin bão. Minh nhắc : “ Cô! Xin Điển Mẹ cứu đi cô!”. Tôi suy nghĩ một chút rồi đứng trước truyền hình nhắm mắt trụ thần chuyển Vía đưa theo ven biển từ Bắc vào Nam, đi tới đâu dang tay xin chuyển năng lượng vũ trụ để ngăn nước biển và triều cường, xin cho tan bão! Vừa chuyển năng lượng vũ trụ, tôi vừa chắp tay cầu khẩn Thần Biển, Thần Mưa bão và Sấm chớp ứng trợ … Lúc đó, cả người tôi lắc lư – cháu Minh đứng sau lưng cứ sợ tôi ngã!
Cách hai giờ sau, đợi lúc truyền hình báo tin bão tôi lại trụ thần xin và chuyển năng lượng thêm lần nữa – Năm giờ sáng thức dậy ngồi thiền nhận điện xong lại đưa năng lượng lần thứ ba …
Sáng hôm sau lúc bảy giờ – cơn bão số hai cũng đến, chạy suốt chiều dài từ Bắc vào Trung và là cơn bão hiếm thấy xưa nay: một cơn bão khô – không có mưa lớn và cũng không có triều cường!
Tôi biết – không chỉ riêng mình, mà cùng một lúc còn có rất nhiều người là học viên Nhân Điện trong cả nước nguyện cầu, làm cho các vị Thần động lòng thương xót mà “nới tay” cho đấy thôi!!
* Tăng trưởng khí đốt: Lâu nay, tôi chỉ mới thử nghiệm có vài lần – kết quả rất tốt … Mỗi bình gas nhà tôi sử dụng trung bình độ hai tháng, khi hơi gas sắp hết, lửa sẽ trở đỏ và cháy yếu đi – cao lắm chỉ sử dụng độ chừng mười, mười lăm phút nữa là cùng!
Tôi gọi em mang gas tới (em gái út của tôi bán gas). Hôm ấy hết hàng, cô út bảo tôi: “Để em đi mượn chỗ khác mang lên cho chị!”… Nói rồi quên mất!
Tôi trụ thần chuyển năng lượng làm tăng trưởng hơi gas, sử dụng thêm hai mươi ba ngày nữa mới hết hẳn!
Vừa rồi, tôi lại làm tăng hơi gas – dùng đến ba tháng hai mươi ngày mới hết … Quả là điều kỳ diệu, vì thời gian ấy đang vào dịp tết, thức ăn trong nhà nấu nướng nhiều và liên tục.
Cũng không dễ – vì mỗi lần mở bình gas để nấu đều phải đưa điện tăng trưởng hơi gas, chỉ cần quên chừng mười phút là … gas hết!
Mỗi lần đổi gas tôi đều ghi rõ ngày tháng cũng như giá tiền, nên việc làm tăng trưởng hơi gas kết quả “rõ ràng như đếm”!
* Những người có khả năng thu năng lượng vũ trụ vào mình, có nhiều điều kiện phát triển tiềm năng hơn người khác – Nếu cố gắng rèn luyện … cũng có khi như một kết quả hiển nhiên!
Từ ngày bắt đầu học Nhân Điện (Năm 1999) tôi đã mua một chiếc đồng hồ đếm giây để canh thời gian luyện tập và chữa bệnh. Đến tận giờ – tròn mười năm – vẫn chưa hết pin! Cục pin ( loại pin đũa nhỏ bằng ngón tay út) sau mười năm đã ngã màu đen dưới đáy, thỏi than chứa bên trong co thể tích, vỏ thiếc bao bên ngoài đã lõm phần tiếp xúc ở đầu cực – thế mà vẫn “ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ” của mình. Đây có phải là “Chuyện hy hữu” không – khi tôi biết đa số các loại pin đều bị giảm tuổi thọ theo thời gian, cho dù có sử dụng hay không!
Pin trong chiếc đồng hồ đếm giây của tôi sau mười năm vẫn sử dụng tốt, và tôi mong muốn nó sẽ đồng hành cùng tôi cho đến ngày … tận thế – bạn có muốn nhìn thấy nó không? – biết đâu có một ngày cục pin ấy sẽ được trưng ra ở viện bảo tàng cổ vật, một thành tựu của người “Hành giả Nhân Điện”, hay một sản phẩm được bảo tồn giá trị bằng “năng lực tâm linh”
* Đến chuyện chữa bệnh cho động vật:
Chữa cho người còn thấy dễ tin hơn – vì con người “đồng chủng” với “thầy chữa”, và con người có ý thức thu nhận năng lượng, con vật có biết gì đâu! Vậy mà chữa cho loài vật kết quả cao hơn – thế mới lạ!
Mèo, chó, gà, vịt, chim muông, ngay đến … thằn lằn, rắn mối – tôi đều chữa qua cả rồi!
Hai con thạch sùng cắn nhau, một con rơi từ trên tường cao xuống đất nằm chết dí! Tôi lại gần, lấy que động vào, nó vẫn không nhúc nhích … Thế mà sau khi đưa điện cấp cứu, nó vùng dậy phóng chạy mất tiêu!
Ơ chỗ tôi mèo chó trúng độc liên miên vì ăn phải thuốc trừ sâu ngoài rẫy – con nào ăn xong cũng sùi bọt mép, nằm ngay đơ! Tôi cấp cứu cho nó một lần, xong bảo chủ tìm chỗ để cho nó nằm yên, độ sáu, bảy giờ đồng hồ sau chữa thêm lần nữa, thể nào nó cũng khỏe lại – và sang ngày hôm sau thì ăn được, chữa thêm một, hai lần, con vật trở lại bình thường!
Kết quả tốt hay không, còn do ta biết “linh động”, không chỉ đưa năng lượng một cách tùy tiện – mà phải theo bệnh chứng mà chữa, tác dụng sẽ nhanh hơn!
Ví dụ: con chó, con mèo trúng thuốc trừ sâu, ta cho điện vào đầu (trung khu thần kinh) đẩy hết độc ra, xong vào bộ phận tiêu hóa: Cổ họng, bao tử, đường ruột, gan thận, đại tràng, hậu môn … Cho năng lượng đẩy dần chất độc xuống hậu môn cho ra ngoài, đồng thời triệt tiêu chất độc còn tồn đọng trong toàn cơ thể, lần nữa cho năng lượng làm khỏe!
Con vật bệnh bỏ ăn, ta cho điện chấn chỉnh lại các hoạt động của đường ruột, làm tiêu hơi và làm cho thèm ăn …
Chẳng biết các anh, chị nhóm Nhân Điện khác thì thế nào, riêng cách chữa bệnh của chị em nhóm của chúng tôi cam đoan là “hổng giống ai!”
* Chữa cho loài vật, xưa nay tôi chỉ biết chữa trực tiếp – Đầu năm 2009, sau tết – Huynh Trần Thọ Vệ (Bút hiệu là Song Thanh) nguyên là người bạn thơ cao tuổi – nhà ở tận Tỉnh Phú Thọ … Qua điện thoại xã giao thăm hỏi đầu năm, than rằng : “Nhà có mấy chú “cún cưng” – hôm trước con chó mẹ bỏ ăn rồi chết, thuốc men chẳng ăn thua! Giờ lại tới hai con chó con không biết làm sao mà cứu …” Suy nghĩ một giây, tôi bảo: “Để Tịnh Vân thử chữa gián tiếp xem sao! Huynh chỉ cần đặt tay lên đầu nó, tay kia cầm điện thoại – Tịnh Vân sẽ chuyển điện cho Huynh, chuyển từ bàn tay sang đầu con chó nhỏ!”
Đầu tiên tôi cho năng lượng ổn định đường ruột, làm tiêu hơi, sau đó chuyển Vía của mình đến bên con chó- cầm tô cơm đưa vào miệng dụ cho nó ăn!
Đương nhiên là lần đầu tiên con chó lách đầu sang bên- không thèm nhìn tô cơm, hai con mắt ngầu đục, mệt mỏi … Lần thứ hai ( tức là ngày hôm sau) nó liếm láp qua loa một tí! Sang ngày thứ ba thì ăn uống trở lại bình thường như cũ, vừa ăn vừa sủa hục hặc, cái đuôi ve vẫy như mừng vui và cảm ơn tôi vậy!
Sau ba ngày điều trị gián tiếp từ xa, qua … điện thoại – hai chú chó nhỏ đã hoàn toàn bình phục và đến tận giờ đã “lớn tướng” cả rồi! Ông chủ mừng quá, trả công tôi bằng … “ba tấm ảnh chó con”!
* Vậy đó – cách theo dõi điều trị và định bệnh bằng thần thức đạt kết quả rất cao. Tuy nhiên cách nầy cần trụ thần cho thật vững, và phép “xuất thần” để đến bên bệnh nhân, cách truyền thần để hỗ trợ cho “thể Vía” … Vì vậy – chỉ có những người thầy đã học lớp cao (từ 18 trở lên) tôi luyện phép “xuất hồn” có xuất được thể Vía của mình thì mới có thể đến bên bệnh nhân (chữa gián tiếp qua điện thoại, hay qua thân nhân người bệnh) được!
Qua thể Vía của mình tiếp xúc cùng thể Vía của bệnh nhân, tôi chẩn bệnh đúng hơn – trong lúc điều trị, sau khi chuyển năng lượng tác động lên bệnh, tôi đã có thể biết ngay bệnh nhân có chuyển biến tốt hay vẫn chưa thay đổi!
* Cũng bằng thể Vía, tôi nhìn thấy màu sắc của các dạng năng lượng như nhìn thấy bằng mắt người vậy!
+ Tôi thấy hào quang ( hay năng lượng) của Phật và của Phật ấn (hình chữ Vạn) màu vàng ròng rực rỡ …
+ Năng lượng chung của vũ trụ khi chúng tôi sử dụng thu vào hoặc phát ra có màu lam nhạt, tựa những bụi nước nhỏ li ti, khi phủ xuống trông như ta đang buông một tấm mành bằng hơi nước
+ Khi dùng năng lượng để trục âm, tà khí hay trọc khí – tôi thấy năng lượng xuống thẳng đỉnh đầu như một cột thủy ngân.
+ Khi phủ trường bảo vệ cơ thể người, tôi thấy năng lượng xoáy xuống đỉnh đầu xong rồi xoay tròn, bao phủ chung quanh theo hình trôn ốc. Khi năng lượng bị khựng lại hoặc ngắt quãng, thế nào trong xác trần vẫn còn âm tà…
* Ở ngạ quỷ và yêu tinh thì đôi mắt là chủ lực – ngạ quỷ có đôi mắt đỏ rực màu máu, màu của sự sân hận, căm thù và uất kết … nó làm cho ta có cảm giác đang đứng trước lửa đạn, rừng gươm!
+ Loài yêu tinh có đôi mắt màu xanh ve chai lạnh lẽo, vô hồn – Nhìn vào đó ta thấy rùng mình, ớn lạnh và “sởn gai ốc” từng luồng … Cái lạnh không tài nào kềm nén được! Đi theo luồng lãnh khí chạy dọc sống lưng là nỗi sợ hãi vô cớ, nỗi kinh hoảng cũng tột độ mà không biết do đâu, vì đâu mà có!
+ Còn một loại đáng sợ nữa là dạ xoa! Ông bà xưa nói: “xấu như quỷ dạ xoa!” thật đúng – dạ xoa là loài quỷ có gương mặt biến dạng, bị tàn phá vì tai nạn hay đột biến – trông thật là kinh khủng! Có lẽ vì phẫn hận với hình dạng xấu xí của mình, nên dạ xoa cũng là loại quỷ hung ác nhất!
+ Màu của các vị Thần là màu đỏ của lửa – màu của sự hùng tráng, oai dũng, của chiến đấu và chiến thắng – Hay tượng trưng bằng mũi tên màu lửa xuyên suốt vào đỉnh đầu của ta, đau buốt tựa kim châm!
Đến đây – xin phép chấm dứt đề mục khó hiểu, khó tin và khó rèn luyện nhất trong HMLK – ta chuyển sang: “Người thật việc thật” bạn nhé!



48. CHUYỆN “ĐÀN DƯỚI”


“Đàn dưới”, nói nôm na là dưới nước hay “thủy cung”! Người trần chết dưới nước âm vong bị bắt giam, không về nhà được - Các Thầy bùa Thầy Pháp đôi lúc cũng chào thua.
Tuy nhiên, nếu biết cách giao tiếp khéo léo và tế nhị, ta có thể thay đổi tình huống, đưa người chết dưới nước lên bờ hoặc tiễn phần trên bờ trở về dưới nước… Xin mời các bạn nghe tôi kể chuyện “Đàn dưới”.
* Một cô gái quê Bến Tre, lên Sài Gòn tìm việc làm, xí nghiệp nào cũng lắc đầu, hoặc kiên nhẫn chờ đến lượt thì được báo… đủ người!
Hơn nửa tháng chạy vạy vẫn chưa có việc làm, ở nhà thuê lại bệnh hoạn liên miên: hay bị làm mệt, chóng mặt xây xẩm, đau nhức ê ẩm khắp người - Đêm ngủ hay giật mình và thường bị lên cơn rét không rõ nguyên nhân…
Vừa nhìn cô gái ấy, tôi đã thấy khí âm rất nặng trong người: da mặt tái xanh như da người chết, hai mắt trỏm vào có khoen màu sạm lan hết cả vòm mi trên!
Truy tìm, tôi lôi ra… 3 con “ma nước”: 1 nam, 1 nữ cùng 1 bé trai độ chừng bảy, tám tuổi - Cả ba quần áo tả tơi, người ướt lướt thướt, rét lạnh và run rẩy… Ngỡ là một đôi vợ chồng, tôi hỏi thì họ bảo: “Dạ không! Tôi là anh trai. Đây là em gái và con trai của nó, bị chồng bỏ! Anh em chúng tôi chèo ghe bán hàng rong trên sông bị bão lũ dìm chết ngoài sông lớn”… cả 3 âm vong ấy đều rất hiền, quỳ ở bệ cửa nhà tôi mà xin cứu!
Tôi ra điều kiện: “Sáng mai cô gái này đi xin việc, ba người không cản phá, hỗ trợ cho được việc, cô gái ấy trở lại báo cho tôi biết, tôi sẽ xin Mẹ về cứu cho cả ba!”.
Tối hôm sau, cô gái ấy trở lại báo với tôi là đã xin được việc! Giữ lời hứa, tôi mua cho ít lộc thực và tiền bạc, xin Mẹ Diêu Trì về cứu vong. Mẹ về, phẩy tay một cái, cả ba âm vong tức thì quần áo khô đàng hoàng, không còn ướt lạnh nữa! Rồi Mẹ đưa vong vô Chùa quy y…
* Chị N.T, bạn tôi, có đứa cháu trai làm nghề thẻ mực trên biển, chết đến nay đã 14 năm! Chị nhờ tôi hỏi xem cháu đã được đi đầu thai chuyển kiếp hay chưa - Gọi vong về, tôi thấy cháu đứng đó người ướt đầm đìa, rét run lập cập… Hai chị em tôi vừa lúc ấy cũng nghe rùng mình ớn lạnh từng đợt y như người đang lên cơn rét!
Vong P.T.T mặc áo sơ mi cộc tay sọc ca rô rách tả tơi và một chiếc quần đùi. Chị N.T ra về, hứa ngày mai sẽ mua quần áo lên cúng cho cháu. Tôi cũng vào bếp, Vía thấy cháu không đi, đứng tần ngần bên cửa! Tôi hỏi, vong bảo đang đói và xin tôi cho ăn… Lúc đó, tôi hâm lại thức ăn cũ đã cúng ngày hôm qua không có gì cho cháu. Đành điện cho chị NT bảo gọi cháu về cho ăn…
Tôi bảo cháu: “Lạy Mẹ rồi đi con!”. Vong bước tới, bỗng nhiên ngã lăn quay ra đất, tôi chạy lên nhìn, một cảnh tượng kinh hoàng: hai chân của cháu bị cá rỉa mất cả thịt , lòi xương trắng hếu!
Tôi hỏi cháu có tiền bạc gì không, thằng nhỏ móc túi, lôi ra một nắm vỏ ốc… Tôi ngạc nhiên tự nghĩ: chắc cõi dưới nước dùng vỏ ốc làm vật trao đổi hàng hóa! Chị N.T nghe kể thì bật khóc, bảo: “Nó đói không có gì ăn phải ăn ốc biển đó!”.
Ngày hôm sau chị N.T lên, mang theo tiền vàng bạc nén cùng một bộ quần áo giấy vào một chiếc xe Honda (đồ hàng mã) để cúng cho cháu! Hỏi hiện giờ ở đâu, cháu chỉ tay ra ngoài biển… Ngạc nhiên, chị N.T hỏi: “Cha cháu là người chân tu, đã lập đàn ở nơi cháu mất để xin rước vong đàng hoàng, sao cháu vẫn không về được?”.
Cháu cho biết là vong vẫn còn bị giam giữ dưới nước, chưa được trả về. Ngày giỗ mới được về thăm nhà nhưng Cửu Huyền cũng không cho vô, chỉ đứng ở ngoài cửa! Hỏi lý do, vong chỉ bảo là: “không đủ lễ!”.
Chị N.T cúng cho cháu các thứ, khi gọi cho cháu nhận, tôi thấy từ sau lưng P.T.T có nhiều cánh tay đưa ra: già trẻ, lớn bé đủ cả! Có tay đen sạm gân guốc, có tay trắng trẻo sang trọng, có tay bé xíu của con trẻ… vong cháu nói: có cả thảy là 37 vong chết nước bị giam giữ như mình! Cháu lại đưa vào một bé gái nhỏ chừng năm, sáu tuổi, bảo là con nuôi, vong thấy bé gái chết đuối thì thương mà nhận làm con, và xin chúng tôi cứu cả hai cha con luôn thể!
Tôi nghĩ cách cứu vong P.T.T, trụ thần xin Điển Trên mời vị Thần biển về cho tiếp xúc. Thần biển bảo: “Vong này không phải do tôi quản lý!”. Tôi lại xin Thần sông, người cũng báo y như vậy! Cầu Mẹ cho Điển điều tra và ứng cứu, chốc lát tôi thấy bước vào nhà mình một vị xưng là Thần cửa sông, nơi giam giữ vong P.T.T!
Tôi xin cho dâng lễ vật trao đổi để chuộc vong. Thần lắc đầu không chịu nhận lễ. Tôi bèn “uốn lưỡi” xuống giọng năn nỉ: “Cháu tuổi còn trẻ, vô phúc chết oan dưới nước. Cha Mẹ ông bà thương nhớ không nguôi… Dẫu sao thì trần có luật trần, nước có luật nước. Xin ngài rộng lòng cho phép chúng tôi dâng lễ vật hoán đổi, phóng sinh loài thủy tộc để rước vong cháu về trần luận công hài tội cho được nghiêm minh theo luật của người trần thế!”… Tôi nói một thôi một hồi, vị Thần cửa sông vỗ tay: “Thực là đáng bậc Mẫu nghi thiên hạ, lời nói nghe đẹp lòng đẹp dạ biết bao! Được rồi, ta cho trả vong, khỏi cần lộc lễ!”.
Trời đất! Mẫu nghi gì tôi, một người bị đánh đòn như cơm bữa, tôi mà là bậc mẫu nghi, tôi phẩy tay một cái cho “thế gian biến cải vũng nên đồi” hết!...
Nói cho vui thôi, các bạn nhé! Chúng ta trở lại câu chuyện âm vong của P. T.T, còn nhiều chi tiết ly kỳ, cũng là một bài học kinh nghiệm cho tất cả mọi người trong cái mệnh danh là “cõi giới hữu hình”!
Tôi năn nỉ vị Thần cửa sông, xin cho rước 37 vong ở cùng cháu P.T.T về trần. Vị ấy không bằng lòng, chỉ trả vong cháu Tiến cùng bé gái sáu tuổi. Đành vậy!...
Vong P.T.T được về nhà… Chị N.T mua 2 kí cá con đem ra sông phóng sinh để tạ lễ Thần sông, hai chị em tôi mừng vui chưa hết thì độ chừng một tuần lễ sau, chị N.T lên chơi nhà tôi. Ngồi chuyện vãn chưa được bao lâu, tôi thấy vong cháu Tiến về… Cháu bước vào đứng ở một góc cửa cái, mặt mày “bí xị”, cháu mặc một bộ đồ bizama sọc đứng, giống y chiếc áo giấy chị N.T đốt cho hôm trước!
Tôi lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì mà con buồn thiu vậy? Đã về được nhà rồi hay chưa?”. Đáp: “Dạ rồi! Mà ông bà phạt đứng suốt ngày một chỗ, đi đứng nằm ngồi cũng không cho!”. Tôi hỏi: “Cái xe và tiền bạc có nhận được không?”. Cháu Tiến chỉ vào góc nhà, tôi thấy chiếc xe bị xích vào chân bàn thờ bằng một sợi xích to bản! Tôi chắp tay hướng về bàn thờ Cửu Huyền xá một xá, xin phép hỏi ai là người khóa xe… Nghe tiếng nói sau lưng: “Là tôi ạ! Tôi là Tổ Cậu!”. Hỏi lý do, Tổ Cậu nói: “Cháu nó đi mất bao năm, nay trở về không xin phép, tự động vào nhà nên tôi phải phạt. Tôi chỉ làm theo luật Cửu Huyền thôi, cô Hai!”.
Thì ra, chúng tôi chưa dâng lễ cho Cửu Huyền để xin cho vong cháu được vào nhà! Tôi biết mình làm vậy là chưa đúng luật, hèn nào vong cháu chẳng bị phạt!
Tôi lên tiếng xin lỗi, hứa sẽ dâng lễ tạ tội cùng cửu tộc, xin Tổ Cậu tha cho cháu và đừng khóa xe, để cháu có phương tiện mà đi lại. Tổ cậu đưa tay gãi gãi đầu, lên tiếng ấp úng: “Cô Hai! Tôi cũng muốn có một chiếc xe như vậy!”… Chị N.T lại hứa cho Tổ Cậu một chiếc xe!
Lần đó, chị N.T phải “hối lộ” Cửu Huyền một con gà luộc, bốn bộ đồ cho ông bà và một chiếc xe cho Tổ Cậu…
* Ai bước vào đường Đạo cũng bị dồn nghiệp trả nghiệp, thời gian dài ngắn tùy theo nghiệp nhiều hay ít… Thực tế chiêm nghiệm từ bản thân tôi cùng các chị em Nhân điện rành rành ra đó - Mỗi người học Nhân điện, từ lúc mở luân xa 100% trở đi là bắt đầu khởi phát tâm linh, bắt đầu dồn nghiệp, trung bình trong vòng hai năm… Sau đó bình ổn trở lại, nghiệp nhẹ dần và tâm linh phát triển ngày càng cao!
Giai đoạn dồn nghiệp là giai đoạn thử thách chúng ta trên đường đạo, khi chúng ta sử dụng bằng hết ý chí và nghị lực của mình để vượt qua ách nạn, là ta đã tiến thêm một bước trong hành trình tu tập… Giống như trẻ con phải học đến bỏ ăn, bỏ ngủ mới thi đậu và được lên lớp - “Chân cứng đá mềm” là vậy…
* Cô T. (học viên Nhân điện) khi lên lớp sáu, bảy bắt đầu bị dồn nghiệp liên miên! Cửu Huyền bên chồng toàn ngạ quỷ với yêu tinh: Bà cố Tổ hai mắt long lên sòng sọc, mái tóc bạc xoăn tít xỏa ra che gần hết mặt, với tiếng cười vừa nghe qua đã “lạnh tóc gáy”!
Cửu Huyền liên tục đưa các âm vong bên ngoài vào nhà để khuấy phá, đánh đòn con cháu! Thất trận này, trận sau tìm kẻ giỏi hơn - Cô T. thì bản thân bị hành đủ chứng, đột ngột và bất thường… bệnh đến rồi đi, chứng nào cũng nặng!
Cô T. có đứa con gái nhỏ, ngay từ bé đã đối nghịch với cha như nước với lửa: cha thét một tiếng, con ré lên một hồi. Cứ thế mà nâng cao độ lên dần, cho đến khi… ăn đòn!
Có lần cô T. bị hành đau nhừ tử cả người. Tôi trụ thần nhìn thấy có hai âm vong đứng ở đầu giường, trông thật lạ: họ không giống con người, toàn thân trong suốt như loài sứa biển. Có tứ chi là những chiếc vòi không có giác hút, hai mắt nhỏ tròn xoe như hai viên bi màu hồng ngọc!
Hai vong ấy không biết nói tiếng người, tôi phải dùng Điển để giao tiếp, và họ trả lời bằng cách gật, lắc đầu như một Robot vậy!
Thì ra đó là hai yêu tinh “Đàn dưới”. Tôi xuống giọng năn nỉ, cầu xin họ đừng phá khuấy hai Mẹ con cô T. Hai vong ấy bằng lòng… Một tuần lễ bình an, không có gì bất trắc xảy ra! Rồi biến cố lại dồn dập, tôi trụ thần hỏi hai “yêu tinh nước”, họ lắc đầu ra dấu lỗi không phải do mình, chỉ xuống dưới gầm giường…
Cúi xuống nhìn, tôi thấy hai “con ma nước” nữa, da nó màu đen mun, óng ánh rất đẹp! Chúng nằm dán mình xuống sàn nhà, bốn chi xoãi ra, hai mắt tròn xoe màu xanh lưu ly, ngây thơ và vô tội… Tôi giận quá, cho Điển Trên tống chúng ta khỏi nhà, quay lại hai “yêu tinh nước” đứng ở đầu giường cũng biến đâu mất!
* Con trai lớn của tôi, lúc bệnh nặng sắp chết, người đã nhược sức nhiều! Một hôm cháu nói với tôi: “Cứ nửa đêm là có hai thanh niên vào nằm kế con, nó bắt con phải đưa gối cho nó nằm, kéo mền đắp cho nó, cả người nó lạnh ngắt, làm cho con phát lạnh run, con sợ quá Mẹ ơi!”…
Tôi xót xa cho con, bệnh nặng lại còn bị âm tà, dùng Điển Trên điều tra, bắt ra hai tên thanh niên tuổi độ gần hai mươi, chúng ăn mặc như nhau: sơ mi trắng ngắn tay, quần tây màu xanh dương! Giận quá, tôi cho dây xích trói cứng hai tay, hai chân bắt đứng ngoài cửa miếu, hăm một câu: “Tụng xong một thời Kinh ta xử tội chúng mày cho biết!”… Ngồi trong miếu tụng Kinh, tôi vẫn để mắt trông chừng chúng. Một lúc sau nghe tiếng dây xích lạo xạo sau lưng, tôi nhìn lại thấy chúng đang uốn éo tay chân, hiện nguyên hình là… hai con hải cẩu!
Thấy tội, tôi cho Điển đem trả chúng về với biển. Con trai tôi từ đó không còn thấy hai thanh niên ấy, và cũng thôi không phát rét lúc nửa đêm!

Ta nghĩ hoài, nghĩ mãi, làm thế nào cho âm hồn bớt khổ nạn, tai ương? Cứu người cũng là cứu ta đó vậy! Kiếp này, giờ này ta bố thí thi ân, ngày sau, kiếp sau ta cùng con cháu người thân được cứu! Như lời Mẹ dạy: “Gieo một trái cà trái ớt ra cây trổ đến hàng chục, hàng trăm - Sao chẳng cố công gieo giống ngọt lành để mai sau con cháu cùng hưởng!”

* Có lần, đang lúc tôi chiêu đãi âm hồn, chưa kịp phân phối lộc thực thì ngoài trời đổ cơn mưa lớn. Đang xót xa cho những âm vong phải đứng dầm mưa ngoài kia, cô Tiến (học viên Nhân điện) bảo: “Dùng phép lấy bạt che lên, trong nhà mình có tấm bạt đó!”. Ngay lập tức, Vía tôi thấy mình lấy bạt ra che ngang đầu, hai tay làm dấu từ trên đầu che dài ra khoảng sân và con đường phía trước nhà… Trụ thần nhìn, tôi thấy tấm bạt lớn và dài che kín trên đầu các âm vong. Mà lạ - Bạt chỉ che lúp xúp trên sát đầu, mọi người đều đứng lom khom trông đến tội - Suy nghĩ lại, tôi biết: khi tôi làm phép che bạt, tay tôi ra dấu kéo dài ra từ chỏm tóc trên đầu mình, nên bạt che ra không thể cao hơn!
Tôi lại nảy ra sáng kiến, lấy chiếc ghế nhựa màu xanh, dụng phép phân cho mỗi người một chiếc… Trụ thần nhìn lại thấy tất cả đoàn người thảy đều có ghế ngồi trật tự cả rồi, ngoan ngoãn và im lặng như đang tham dự một cuộc họp quan trọng nào đó!
Hôm ấy, được thể, tôi tiến xa hơn, dụng những phép xưa nay chưa từng sử dụng: sau khi phân phối lộc thực, tôi nói: “mọi người đưa lộc thực lên cho tôi xem nào!”… và tôi ngẩn người khi thấy tất cả âm vong đều đùm túm thức ăn vào trong vạt áo - Thương quá, tôi lấy ra phân cho mỗi người một chiếc bọc xốp màu xanh, ngay lập tức mỗi người đều có một bọc xốp màu xanh trên tay…
Tôi lại hỏi: “Đã đủ cả chưa? Còn ai chưa có phần, đưa tay lên cho tôi xem nào!”. Tự dưng ở tít đàng xa, từ hai góc rừng người có cánh tay đưa lên cao! Tôi nhìn kỹ, thấy hai người mặc giáp trụ màu vàng nghệ, tôi hỏi: “Ngài là ai?”. Đáp: “Chư Thiên”. Hỏi: “Ngài đứng làm chi đó?”. Lại đáp: “Bảo an!”
Tôi cung tay xá một cái cảm ơn hai vị Chư Thiên, thì ra Ơn Trên đã âm thầm cho binh tướng ứng trợ chúng tôi! Hèn nào hôm trước Sư Hướng đến nhà, có bảo tôi: “Cô Lan bây giờ giỏi quá! Có hai Chư Thiên, có Nhị Thần Hộ Pháp hỗ trợ, lại có nhiều Thiên binh nữa!”.
Chuyện này Mẹ Diêu Trì đã về báo cho tôi: “Ngọc Đế cho điều 500 Thiên binh về hỗ trợ cho con. Dạo này tà phép mạnh, tà cao lui tới nhiều, ta e con không đủ sức chống đỡ!”. Tôi hỏi Mẹ: “Con biết sử dụng họ như thế nào đâu!”. Mẹ trả lời: “Từ từ nghiên cứu đi! Họ diệu dụng lắm đó!”. Xưa nay, Ơn Trên chẳng bao giờ dạy tôi chính thức điều gì, để cho tôi tự chiêm nghiệm lấy mà thôi, tìm được cách thì sử dụng được phép, không thì phép chẳng thiêng, vậy thôi!
Tôi hướng dẫn cho các chị em Nhân điện dụng phép “Mông Sơn thí thực”, cũng chẳng dễ dàng gì, lần đầu không ai làm được, cỗ cúng còn nguyên, không biến hóa thêm gì! Cả hình chữ “Vạn” án cũng không vào được, sau này tôi xin Điển về hỏi, Điển Trên cho biết vì các chị em không có Phật ấn nên phép không thiêng!
Phần giải bùa thì chị em ai cũng làm được. Đương nhiên phải có tôi theo dõi, hỗ trợ và kiểm tra lại kết quả… Tuy nhiên ai cũng giỏi hơn tôi vì không phải “chịu đòn thế”!
Mẹ bảo tôi là gốc nhà Phật, giải bùa là làm sai căn pháp, bị đòn hoài cũng đúng thôi! Nhưng nếu người bệnh bị vướng bùa, không giải bùa ra thì điện truyền vào chẳng những không có tác dụng, bệnh lại còn nặng hơn vì các thế lực từ bên trong phản công lại!
Người đạo Phật vốn nhu hòa, tôi không muốn động chạm tới ai, “kính nhi viễn chi” là thượng sách! Ngặt nỗi lòng muốn cứu người phải tiễn binh gia về với Thầy Tổ, tôi vẫn cung kỉnh bày cho người bệnh về nhà mua ít lộc thực, tiền bạc và gạo để cung cấp cho các chư binh làm lộ phí tìm về Tổ Đường của mình, không hiếp đáp, bắt giữ giam cầm ai. Chắc các chư vị Thầy Tổ cũng vui lòng mà thứ lỗi cho tôi!
Về sau, qua nhiều lần cố gắng, trong chị em chỉ có chị Thục, chị NT, cô Tiến và Lan sử dụng được phép “Mông Sơn thí thực” - phép án Phật ấn, chỉ có cô Tiến là làm được!
Tôi vẫn dự định là sẽ cố gắng để cho các anh chị em trong nhóm chúng tôi tất cả đều sử dụng được hai phép án kể trên. Trước tiên là có đủ lộc thực cho âm phần được no đủ, sau là khống chế họ không làm điều ác, vừa cho vừa khuyến thì họ mới nghe! Nếu ai ai cũng biết làm điều thiện và lánh xa điều ác, thế giới này sẽ đẹp hơn nhiều… Và nếu các vị Thầy Bùa, Thầy Pháp biết cân phân sau trước, thận trọng mỗi khi cho đi một lá phép, ắt nhân thế bớt đi khổ nạn, tai ương!

Các Đấng có nhiều quyền phép xuống trần cốt để cứu nhân độ thế, đâu muốn gieo Nghiệp ác! Chỉ vì tùy tiện chẳng thận trọng khi lựa chọn môn sinh, trao phép thuật dày công tu luyện vào tay kẻ dữ, để mình cũng bị vạ lây… Đến khi tội ác trùng trùng luật Trên xử chẳng dung tha, trò tiêu hồn lạc phách thầy cũng dạ xót lòng đau. Người xưa bảo: “Cây kim sợi chỉ chẳng qua được lưới trời” đó thôi!


47. CHUYỆN ÂM BINH


Để cho mạch chuyện được liên tục, tôi chuyển sang kể cho các bạn nghe về “Âm pháp”: bùa chú, thư ếm… là mảng đề tài mà tôi “ớn” nhất!
Ở đây có một hệ thống “chỉ huy hàng dọc” từ Thần Tướng chủ đạo, đến Tổ Thầy, các binh gia hoặc âm binh… Động tới họ là động đến nhiều thế lực liên đới.
Về âm pháp, hàng cao nhất ta gọi là “Đạo phù”, lệnh chỉ của pháp môn! Thứ đến là “Ấn phù”, còn gọi là Sớ Tổ, các vị thầy tầm sư học đạo xong, lãnh sớ Tổ về nhà để thờ (cũng tương tự như Linh vị). Từ đó các chư binh về theo… Mỗi lá bùa đi kèm theo 12 binh và 1 Tướng, Tướng là Thần hoặc Chúa Quỷ! Tùy theo mức độ quan trọng của công việc mà lá bùa có thể có hai đội binh (Tổng cộng 24 binh) và 1 Tướng, hoặc “xoàng xoàng” chỉ có 6 binh!
Ta gọi lá phép là “Lệnh phù” hay “Lệnh bài”, mỗi lá phép đi cùng 1 lệnh bài! Tất cả những điều này tôi “trộm lệnh Mẹ” để cầu kiến, phỏng vấn các vị Thần điều binh khiển tướng. Họ đã cho tôi biết như vậy!
Đến đây, tôi xin phép đi vào cụ thể từng trường hợp.
* Có một cô người Bắc, tuổi độ hai lăm, nhà ở chợ Hiệp Thành. Cô có một con gái còn bé! Nhờ người quen dẫn lên nhà tôi hỏi Điển xem: có phải chồng mình có nhân tình ở ngoài hay không! Mẹ Diêu Trì về, nhìn mặt cô ấy một lát, Mẹ nói: “Người ta có bầu gần sanh đẻ rồi, còn hỏi có hay không gì!”. Cô gái lúc ấy mới ôm mặt khóc và khai thực mọi chuyện, Mẹ lại bảo: “Chồng con nó bị bùa yêu chứ không phải sanh tâm phản bội con đâu!”. Cô ấy kể chuyện chồng mình về lấy quần áo mang đi, bảo cô: “Anh bị bùa yêu! Em thương anh thì đi tìm thầy gỡ bùa cho anh, không anh chết mất! Giờ cô ấy sắp có con rồi, em để cho anh đi nuôi cổ sanh đẻ Mẹ tròn con vuông rồi anh về!”.
Dạo ấy, tôi vẫn chưa biết đến bùa chú và chưa dám giải bùa cho ai, đành lắc đầu chịu thua, dù lòng xót xa lắm!
Sang ngày hôm sau, cô gái ấy lại lên, đem túi trái cây cúng Mẹ. Vừa nhìn thấy cô, tôi đã buột miệng: “Rồi! Bị bùa rồi! Từ tối qua tới  giờ chồng con có về, đưa cho con cái gì đó phải không?”. Cô ấy nói: “Anh ấy mang về năm trăm ngàn, bảo là tiền của cô kia đưa, bảo con cầm lấy mà lo cho con mình, còn ảnh thì nuôi đẻ cho cổ, con mang cả lên cho cô xem, mười tờ năm mươi ngàn đây!”.
Lúc đó, trong nhà tôi còn 3 người nữa đang chờ chữa bệnh. Tôi vừa đặt tay lên xấp tiền xin Điển Trên về nghiệm thì bị bùa đánh tức thì! Vía tôi thấy mình ngã xuống đứng lên 3 lần, đành thua - Buông xấp tiền ra… cả người choáng váng, tối tăm mặt mày như trúng phải gió độc, đứng không vững, phải ngồi bệch ngay xuống đất!
Lần theo bờ tường mới đi được vào buồng trong, tôi ngồi xếp bằng xin Ơn Trên về cứu, xin Điển Thầy Tổ về trợ 5 phút sau mới tỉnh! Trở ra phòng khách, đang băn khoăn chưa biết nên xử trí ra sao thì nghe văng vẳng bên tai: “Nhị Thần Hộ pháp trợ, cô Hai giải bùa đi!”. Tôi đặt tay lên đỉnh đầu cô gái ấy giải bùa xong, Mẹ Quán Âm về, người cầm cây bút Bic màu xanh làm dấu nho nhỏ lên góc của 10 tờ tiền, xong bảo: “Con đem về dùng và để ý đi! Thể nào cũng có tờ trở lộn lại nhà, vào tay con cho coi!”. Mẹ dạy cô gái ấy mua đồ cúng tiễn binh… Lại bảo: “Ta cứu con một lần này thôi! Chồng con có duyên nghiệp với cô kia, tách ra không được đâu!”.
Thật tội cho cô ấy, nghe thế thì khóc mà đi về, sau không thấy trở lại nữa! Phần tôi, khi chữa bệnh cho 3 người đang ngồi đợi đó, ai cũng giật mình bảo: “Bàn tay chị lạnh ngắt như nhúng vào nước đá!”.
Đó là lần đầu tiên tôi biết đến sự đáng sợ của bùa…
* Bùa chú có nhiều dạng, nhiều cấp độ mạnh yếu khác nhau, mức độ tác hại cũng vô chừng - Loại nhẹ nhất là bùa của Tổ Tông nghiệp nhà, do âm binh thường, những âm vong xiêu lạc, giống như một đội quân thiếu chính quy.
* Cao hơn nữa là đội quân được đào luyện mặc cùng một sắc phục, quân binh của những vị Thầy chuyên nghiệp, thuộc dạng quân “thiện chiến”.
* Loại “hùng hùng hổ hổ”, chưa kịp nhìn thấy người đã nghe lạnh dọc sống lưng từng luồng là binh của Chúa Quỷ, cả đội binh toàn ngạ quỷ, hai mắt đỏ ngầu sắc máu!
* Ngoài ra, còn có binh của Quan Thánh Đế quân mặc sắc phục toàn đen.
* Bùa của người dân tộc miền Thượng cũng rất đáng sợ, vì họ sử dụng ma xó, ma rừng… Loại bùa này không có quân số cố định: có lúc hai, ba binh; khi bốn, năm; hoặc dùng toàn ma loài vật như: chó sói, chồn, rắn rít, con vắt, khỉ dã nhân, con vượn, báo…
* Loại bùa Miên (còn gọi là cà tha) thường ít khi sử dụng binh, gọi đây là phép thư, phép ếm đối thì đúng hơn! Phép này rất chính xác, dữ và độc!
Có lần tôi thấy bùa Kampuchia của Pôn Pốt, là binh chính quy, họ mặc giáp trụ màu vàng, y như quân lính Hoàng gia, mang cờ xí và trang bị vũ khí gươm đao chứ không dùng súng.
Loại bùa Miên, những ông thầy gỡ bùa ai cũng sợ: lơ mơ giải ra không xong là bị nôn ra máu chứ chẳng chơi!
Loại khó giải nữa là bùa dân tộc, vì nó đa dạng và khó tiên đoán, thầy giải bùa hay bị lầm, đi đến chỗ giải không được hoặc tác dụng không đủ…
Đa số các loại binh pháp đều hành theo Lệnh phù, những việc không liên quan họ không can dự! Tuy nhiên, cho dù có là những âm hồn hay âm căn đi nữa, kẻ dữ cũng biết nghe lời đạo lý! Tôi thường ít khi phải sử dụng “biện pháp mạnh”, chỉ lựa lời phân giải, khuyên can, các Thần Tướng điều binh sẽ tự nguyện cho tôi xóa Lệnh phù, sau đó tùy theo nguyện vọng của họ, tôi cho “giải giáp binh gia” trả họ về đời sống tự do hoặc đưa vào Chùa tu, hoặc trả về cho Thầy Tổ…
Có lần, tôi “uốn lưỡi” nói lý lẻ một hồi, vị Thần của một dòng tộc danh tiếng nọ chịu “cải tà quy chánh”, xin tôi bằng lòng thu nhận ông cùng 500 binh của mình theo về làm việc cứu nhân độ thế!
Tôi từ chối, nếu không thì đến nay tôi đã làm một bà Thầy Pháp cao tay ấn rồi…
* Có một chị làm nghề mua bán gạo, nhà ở chợ Gò Vấp, chồng là Giáo sư! Hai người có cô con gái lớn 23 tuổi đang học Đại học năm thứ 3 tại Mỹ thì phát bệnh tâm thần… Gia đình đưa về Việt Nam chạy chữa rất nhiều nơi không khỏi, quay sang tin tưởng Thần quyền! Được “xác Đồng” ở đâu đó phán bảo, người Mẹ về lập điện thờ Chúa Sứ Nguyên Nhung (bà chúa Sứ) trên tầng lầu 1 nhà mình.
Hôm ấy, tôi và Lan (học viên Nhân điện) xuống nhà chị. Lên lầu thấy ngay một điện thờ nho nhỏ, trong ấy thờ Bà Chúa Sứ lộng lẫy, oai vệ với tràng phang, bảo cái đủ đầy… chung quanh có thờ nhiều vị Phật và Cửu Huyền, tất cả đều đẹp đẽ và sang trọng, chuông mõ (loại chuông đại, mõ đại). Bên trong chuông, tôi tìm thấy vài tờ giấy ghi tên tuổi, lời cầu xin của ai đó, chị cho biết điện thờ này thiêng lắm, nhiều người tới xin đều được!
Tuy nhiên, tôi phát hiện ra trong căn nhà của chị đầy binh, lại là binh của các chi phái khác nhau. Chị nói: “Hồi cháu bệnh, vợ chồng tôi cầu vái tứ phương, thỉnh bùa về để trị bệnh cho cháu đó. Khi phần nhập về, cháu xưng là đệ tử ruột của Phật Thích Ca, giảng đạo nói pháp giỏi lắm!”. Xác xưng đệ tử Phật, vậy mà Đồng bảo thờ Chúa Sứ Nguyên Nhung (bên Địa Tiên) cũng nghe! Bệnh của con chạy chữa hoài không hết, lại mang nợ năm mươi triệu vô phương chi trả, thực tội cho người Mẹ cả tin! Cô con gái ở trong phòng đóng kín cửa, cười rú lên từng tràng, ai nghe thấy cũng phải rùng mình… Lan nhảy lên tấm thảm chùi chân đứng, nói: “Có gì ghê quá chị ơi! Nó chạy vô chân em rần rần như có điện vậy!”. Tôi nói: “Binh đó! Toàn là “thứ dữ” không hà!”.
Tôi thắp hương, xin Điển Địa Tiên về hỏi và được báo: trong điện thờ này không có Điển của chúa Sứ Nguyên Nhung, cũng không có phần Điển nào của Địa Mẫu ngự về… Tôi xin: “Mẹ có cho phép con tra án hay không?”. Điển báo: “Cho phép!”. Cẩn trọng, tôi hỏi lại: “Xin cho con biết Điển nào chuẩn án!”. Lời văng vẳng bên tai: “Lê Sơn Thánh Mẫu!”.
Tôi xá một xá tạ ơn Mẹ Lê Sơn, xong hướng về tượng Chúa Sứ khấn: “Nếu ở đây có ngự Điển của Bà Chúa Sứ, xin cho phép tôi quỳ lạy 3 lạy đảnh lễ…”. Vừa khuỵu chân xuống định quỳ, tự dưng có một lực nào đó dựng đứng hai chân tôi lên, không cho quỳ, cả 3 lần đều như thế!
Tôi chấp tay khấn: “Nếu thế thì xin cho con xốc áo mão cân đai lên xem cái gì ở trong ấy!”. Tôi đưa hay tay về trước, phóng điện vào trong áo choàng của Nguyên Nhung, thấy nhảy ra tức thì một ông già hom hem, tuổi độ 70, mặc áo thụng màu đen, ngồi co ở bên cửa!
Người ấy xưng tên là Trình Tính, 70 tuổi, nguyên là Tướng Trời! Người khai mình có 2300 binh, tôi ngẩn ngơ: “Chúa Sứ Nguyên Nhung có 2500 binh, ông làm chức gì mà có đến 2300 binh?”. Hỏi Lệnh Ấn, ông ta gục đầu không trình ra được… Thế là tôi cho thiên binh trói nghiến nhốt vào KTT!
Vừa nghe tôi tả lại, chị hỏi dồn: “Có phải ông về ở với con gái tôi hay không?”. Ông ta xác nhận là đúng như vậy, người Mẹ kêu trời: “Hèn nào nó cứ hay nói: “lão Tổ của ta nói như vậy đó!”.
Quay lại, tôi bước tới cửa phòng đóng kín, nhẩn nha nói: “Nghe đồn ở đây có điện thờ đẹp đẽ mà linh thiêng lắm, tôi tới thăm mà không thấy cô chủ ở đâu để chào một tiếng!”. Tiếng cười nín bặt, cô bé lần tới sát cửa nghe ngóng, lát sau hé cửa bước ra… Tôi mời ngồi, phỏng vấn: “Nghe nói con học giỏi lắm ở bên Mỹ, sau bị bệnh mới trở về Việt Nam phải không? Gia đình, ba Mẹ lo lắng cho con biết bao… 23 tuổi, con trả hiếu được gì cho cha Mẹ chưa sao để Mẹ thương con lo đến bạc tóc vầy nè!”.
Cô bé trả lời “tỉnh queo”, giọng cứng cỏi: “Dạ chưa! Con là đứa bất hiếu mà!”. Xong, liếc sang người Mẹ ngồi kề bên, cô bé đổi giọng khiển trách: “Mẹ nói phải không? Có phải Mẹ nói không?”. Người Mẹ run bắn, trả lời lắp bắp không thành câu: “Không phải Mẹ… Mẹ có nói gì đâu!”. Cô bé quay sang tôi: “Con xin lỗi! Con mệt, con đi đây!”.
Đi tới cửa buồng, cô bé quay lại nói: “Mẹ hứa đưa con đi chơi, nhớ không! Năm giờ rồi!”. Một cách đuổi khách rất lịch sự, ai bảo cô bé ấy tâm thần?!
Chuyến ấy, chị em tôi thua! Giăng một mẻ lưới, bắt được một con cá to, nhưng vẫn còn tự nguồn cội tâm linh những mắt gút của cuộn chỉ rối chưa gỡ được… Nhân duyên chưa đủ hay nghiệp quả còn dầy? Có thể là cả hai, trong những trường hợp nặng nề tương tự, nếu gia chủ kiên trì trở lại nhà tôi thêm vài lần nữa… Thể nào Ơn Trên cũng xót lòng mà cứu! Nhưng nếu án này mà giải tới cùng, tôi bị “đòn trả” cũng mệt đừ!
Đêm ấy, tôi xin Mẹ Diêu Trì về bàn giao viên tướng Trình Tính, xin cho trường năng lượng đưa 2300 binh giao về trên. Lạ và rất đẹp, tôi thấy có nhiều đợt mây màu hồng bốc từ dưới thấp lên cao rồi dần tan mất, tôi biết đó là năng lượng chuyển các chư binh về trên…
Trong nhà ấy còn nhiều binh pháp, âm binh mà quậy thì đất bằng cũng còn dậy sóng nữa là… Phần người Mẹ, một mực cứ tin rằng có Chúa Sứ Nguyên Nhung trong điện thờ của mình. Tôi và cô Lan hỏi Điển bảo không, nhưng bà chủ điện hỏi Điển vẫn bảo rằng có. Tôi lại hỏi: “Cho tôi biết Điển nào vừa ứng báo?”. Trả lời: “Điển Cửu Huyền!”.
Vì không phải là tín đồ Đạo Mẫu, tôi chẳng biết thực hư ra làm sao, tối về hỏi lại Mẹ Diêu Trì, Mẹ bảo: “Không được thờ Bà Chúa Sứ ở nhà riêng!”
Con người vốn đam mê quyền lực, sai đường lạc nẽo không hay, khi xác trần chưa có Lệnh Ấn thì Điển Trên không về, phần tà nào đó nhảy vào chấp lệnh, ra oai để nhận lộc lễ, chúng ta thì chỉ biết nhắm mắt tin bừa, thỉnh một “Ông Tà” về đặt lên ngôi cao, diệu võ dương oai thay trời hành xử! Công hay tội, phúc hay là họa… điều ấy người trần thế mấy ai được biết!
Nhớ lại chuyện cô Hương (học viên Nhân điện), cô Hương cũng bị Điển Tổ nghiệp án vào làm cho ứng báo sai lệch theo ý họ. Đến nỗi rước Bà Sư Phụ yêu tinh vào xác, chịu hoạn nạn dồn dập gần hai năm trời…
* Có một vị nguyên là Lương y Quốc gia, có hai bằng bác sĩ Đông và Tây y, là Thầy dạy bác sĩ, có chức danh lớn! Trước ông ở Mỹ, nay trở về định cư tại Việt Nam, có một phương thuốc gia truyền viên thành viên nhỏ xíu mà ông bảo rằng trị được bách bệnh… (tôi xin phép được dấu danh tính!)
Nhìn bề ngoài của ông, ta có ngay lòng tin của một vị Lương y hiền lành, đức độ, vị tha và hòa ái! Tôi quý ông ngay lần đầu tiên gặp mặt, nhìn ra phần Linh căn của ông là một vị Bồ Tát mắc đọa… Tôi giới thiệu vài người đến ông để khám bệnh, bốc thuốc!
Một hôm, tôi đưa Mẹ con chị bạn đến nhà ông mua thuốc về uống, được hai ngày thì phát lên dị ứng đầy người! Điện thoại lên nhờ tôi chữa… Khi đưa điện vào đứa con gái, tôi nghe ứng báo có một cái gì đó rất lạ, chuyển năng lượng sang trục tà, từ huyệt Bách Hội (Luân xa 7) đẩy xuống hai bàn chân, tôi rút ra cơ man nào là rắn, con nào con nấy chỉ nhỏ bằng ngón tay út, dài độ chừng hai gang tay, bầy rắn uốn éo phóng ra từ hai bàn chân, chạy mất!
Sang người Mẹ, tôi cũng lôi được một mớ rắn, con nào con nấy lờ đờ cứ như “tắc kè say thuốc lào!”. Tôi đưa bàn tay lùa tới, chúng uể oải uốn éo một cách lười nhác tránh sang bên… Thì ra với những người có năng lượng bùa phép án vào bị liệt, thuốc uống vào không có tác dụng hoặc có ít!
Đêm trước, tôi nằm mơ thấy một việc lạ: thấy tôi đưa người tới nhờ bác sĩ điều trị, vui chân bước ra nhà sau, tôi nhìn thấy có nhiều hộc gỗ, trong đó chứa đầy lươn, lịch, cá chình, lại có vài con rắn độc bò lơ ngơ… Những con cá, lươn bị chặt mất nửa đuôi, còn lại những cái đầu đầy máu còn sống, trong khoang gỗ nhầy nhụa những máu và nhầy nhớt trông rất kinh khủng!
Tôi hỏi: “Anh làm gì với những con này vậy?”. Ông anh nói: “Làm thuốc!”. Đang bức xúc, tôi buột miệng: “Làm con nào ra con ấy đi, để giở sống giở chết vầy trông tội quá!”. Ông ấy liếc tôi một cái, sợ quá tôi bước mau lên nhà trên, rồi giật mình tỉnh giấc…
Những giấc mơ ứng báo bao giờ cũng chính xác! Ngay tối hôm sau tôi khám phá ra trong thuốc ấy đầy binh… rắn!
Hai anh chị ấy cũng quý tôi, hay tìm lên nhà chơi, chị than: “Anh hay tụng Kinh Dược Sư và Chú Đại Bi vào thuốc để trợ thêm tác dụng, nhưng lại không kiêng sát sinh, các loại động vật mua về phải còn sống thì anh mới ăn!”. Hèn nào mà tôi mơ thấy những hộc gỗ và những con vật đầy máu…
Tôi lựa lời khuyên anh: “Theo Kinh giảng, người muốn tụng Chú linh nghiệm phải ăn chay và tắm gội sạch sẽ, liên tục trong 7 ngày! Anh làm thế Chú không thiêng!”
Lần đầu tiên lên nhà tôi, anh không nhận có bùa trong thuốc. Lần thứ hai, anh bảo: “Lúc anh 13 tuổi, cha có nhờ 3 vị thầy đến nhà để dạy các phép. Anh có lãnh Sớ Tổ đem về để trên bàn thờ nhưng không hành phép, dụng binh!”.
Tôi nghiệm ra: có lẽ vì anh còn sát sinh nên tụng Chú không linh ứng! Do vậy các vị Thần Tổ trên bàn thờ mới chuyển binh pháp vào hỗ trợ, từ đó trong thuốc có binh…
Chị N.T cùng con gái, cậu Phòng, cô Phi và Mẹ uống thuốc vào đều có tác dụng phụ nặng nề: ba người dị ứng đầy người, cậu Phòng đang đi chơi biển Phan Thiết điện về cho tôi, tôi chữa hai lần mới hết sốt và rét, cô Phi vì đang bệnh nặng nên chữa đến bốn lần (hai ngày mới khỏi). Mẹ Phi bị dị ứng cả người, chữa 3 lần vẫn chưa dứt hẳn, tôi phải giải binh ra mới hết…
Anh xem mạch bốc thuốc lấy tiền… tác dụng phụ thì tôi lảnh! Về sau, anh có báo cho tôi biết: “Suy nghĩ lại thấy em nói đúng nên anh không sát sinh nữa và đợi ngày chay đem thuốc ra tụng Chú lại hết!”.
Sau, anh nói với cô Phi: “Cô Lan có hỏi thì con nói Bác không dùng bùa chú nữa, nhưng thuốc của riêng con Bác vẫn phải cho bùa vào, vì bệnh của con là bệnh âm!”… Cô Phi hỏi tôi: “Chị có lên lầu nhà Bác ấy không? Bác để ở bàn thờ dưới đất những cục đá tròn tròn, cu Thái (con cô Phi) sờ vào, bác ấy rầy: “Đừng cho cháu phá, binh không ở trong đó!”.
Khi hai anh chị lên chơi nhà lần đầu, tôi ứng thấy có nhiều vong hồn chiến sĩ Thủy quân lục chiến đứng trước nhà, dọc theo bờ kênh, và thấy trong nhà đầy binh pháp. Chị kể lại một giấc mơ cách đó hai hôm: mơ thấy có mấy người mặc đồ lính Thủy quân lục chiến đi từ ngoài cửa vô nhà! Chị la lên: “Mấy người làm gì vô nhà tôi?”. Họ nói: “Vô chút xíu ra liền!”… Có thế, rồi chị thức dậy…
Cô Phi Bị bướu độc trong bắp chân, uống thuốc vào hành đủ chứng, bác sĩ cũng thua, và tôi cũng phải vất vả lắm mới chận được tác dụng phụ ấy. Ông bà xưa bảo “Phước chủ may thầy” quả đúng - Thầy giỏi mà bệnh nhân hết số cũng thua, dẫu “Hoa Đà tái thế” cũng làm sao chuyển được mệnh trời!
Một bác sĩ định cư tại Mỹ, mỗi lần về Việt Nam thuyết trình trước hàng ngàn bác sĩ của các bệnh viện. Có phương thuốc gia truyền quý trị được cả bệnh ung thư, với phương châm: “Không sử dụng hóa chất trị liệu, không mổ xẻ mà hết bệnh!”. Cuối cùng cũng lắc đầu chào thua 3 cục bướu nhỏ chỉ bằng ngón tay…
Cô Phi Bệnh vẫn y nguyên, uống thuốc vào phải kiêng ăn nhiều thứ, lại bị hành đủ chứng, người càng ngày càng gầy rộc đi, đến lúc bị choáng ngất xỉu vài lần khi đang lên lớp giảng bài đành phải ngưng uống thuốc! Ngẫm lại mới thấy định nghiệp thực là đáng sợ: chết không chết được mà sống cũng sống không yên!
Một bác sĩ danh tiếng vẫn còn phải sử dụng bùa phép để trợ cho y khoa, trách sao mọi người chẳng chuộng! Quyền phép của các Đấng và Âm binh rẻ đến nỗi chỉ cần ly cà phê, vài điếu thuốc lá thơm, một tô phở đáng giá chừng hai chục ngàn đồng là có thể có một lá phép điều binh. Thực uổng phí cho bao công lao dày công luyện phép!
Nếu quyền phép ấy vào tay những vị Thầy đạo đức và có lương tâm, sẽ trở thành bàn tay cứu sinh. Biết bao nhiêu người khổ nạn được xoa dịu, ủi an. Cuộc đời này chắc sẽ đẹp hơn nhiều… Mong lắm thay!
* Tôi xin phép khuyên những người có sử dụng bùa chú như sau: thỉnh thoảng nên cúng chiêu đãi binh gia một lần, có no đủ, họ mới tận lực giúp ta!
Sau một thời gian phù hợp (tùy theo công việc mà ta đã chuộc phép), ta nên cúng “Tống tiễn binh gia”, trả phép, tiễn binh trở lại với thầy Tổ, lễ vật cúng tiễn như sau:
- 2 bát gạo
- 1 đĩa thịt luộc xắt lát (hoặc thịt quay)
- 2 ly nước
- 5000 đ giấy tiền vàng bạc
- 5 điếu thuốc (có thêm cà phê càng tốt)
Tất cả đặt lên mâm cùng với lá bùa, để trên ghế hoặc bàn nhỏ, ngoài cửa chính căn nhà, về phía đường đi (nên nhớ không để trong nhà, binh nhận lộc xong sẽ lẩn lút ở lại. Không để trong khuôn viên cửa nhà, binh sẽ không được phép nhận)
* Khấn: Tôi tên…………………………… Nguyên trước tôi có thỉnh 1 lá phép tại ……………của thầy! Nay công việc đã xong, tôi xin phép chiêu đãi tiền bạc và lộc thực để tiễn trả các vị Thần chủ và binh gia, về với thầy Tổ của mình. Xin các vị nhận lộc lễ rồi ra đi và cho phép tôi xóa lệnh phép, không một ai còn ở lại trong nhà tôi hết, tôi xin cảm ơn!
- Đốt 3 nén hương, đọc bài khấn xong cắm hương, quay lại đốt lá phép cùng tiền bạc, chờ thêm 10 phút nữa thì ta dọn cỗ cúng. Đồ cúng đem vào ăn cả, không bỏ gì!
Có nhiều người hoàn cảnh khó khăn, cúng xong vì sợ mà không dám cho con cháu trong nhà ăn, lộc thực đem cho người ngoài, phải tội con trẻ “nhịn thèm”!