37. THỰC HÀNH CỤ THỂ (09)
* Cô T. (ở kế bên nhà) có đứa con gái
nhỏ lúc đó chừng ba, bốn tuổi. Suốt từ lúc sơ sinh đến giờ, có bệnh lại đưa
sang tôi…
Mấy ngày liền, bé đòi Ba bế lên đặt ngồi
trên trụ cổng trước nhà chơi, độ vài lần như vậy thì bị – nói nôm na là “bị
phạt”!
Ông bà xưa nói hai bên trụ cổng có hai
vị Thần Thanh Long – Bạch Hổ canh gác; con bé lên cơn, cứ giật nảy mình, khóc
thét lên từng hồi ra vẻ hốt hoảng kinh sợ lắm!
Tôi cho điện trấn an thần kinh thì bé
hết, về nhà ngủ lại bị… Đến nửa đêm cô T phải mang cháu sang nhà tôi, cháu mới
bình ổn trở lại và ngủ ngon tới sáng!
Cô T người không có bệnh gì, nhưng nước
da tái mét như người bị bệnh trầm kha, ốm chỉ còn da bọc xương, tôi khuyên nên
đi bệnh viện xét nghiệm, sợ bị lao… Về sau sang tôi chẩn bệnh mới hay bị tà
nhập!
Sau khi đẩy phần âm và tà khí ra hết,
tôi cho điện bình ổn cơ thể, cô T dần khỏe mạnh, “có da có thịt” trở lại… Cô T
theo học nhân điện, nay trở thành người chữa bệnh giỏi và có năng lực về tâm
linh cao!
* Cậu Phong (nhà ở cổng chợ Hiệp Thành)
– người không có bệnh gì, tự dưng không ăn và ngủ được suốt hơn ba tháng. Bệnh
viện không chữa được trả về chờ chết, người chỉ “còn da bọc xương” với hai hố
mắt thâm quầng, tay chân run lẩy bẩy và hay bị ngất xỉu, khuôn mặt ai nhìn thấy
cũng phải giật mình…
Tôi chẩn thấy Phong bị tà án vào, tôi
giải tà xong rồi cho điện vào làm cho ngủ, làm ăn được! Cậu Phong về nhà lúc
mười giờ sáng, lăn ra ngủ một mạch đến ba giờ chiều, tỉnh dậy đòi Mẹ mua chuối
cho ăn… Phong ngồi ăn hết một nải chuối hai kí, cả nhà lo, cứ sợ trúng thực vì
đã lâu không ăn được gì!
Tôi chữa thêm một tuần thì cậu Phong ăn
ngủ bình thường trở lại, có điều đôi bàn tay lúc nào cũng run! Tôi xin thầy Hải
Thượng về chẩn, thầy nói Phong bị nhiễu “đám rối thần kinh dương”, có thể do
một thời gian dài không ăn ngủ được, bệnh này rất khó hồi phục, chỉ cầu may khi
khỏe mạnh bình thường trở lại sẽ hết.
Tính đến nay đã mười lăm năm, cậu Phong
vẫn còn sống và khỏe mạnh ở chợ Hiệp Thành!
* Cô H. (người Tàu lai ở chợ Hiệp Thành,
người tôi đã kể vào quyển một), về sau lấy chồng, có đứa con trai sáu tuổi! Một
buổi chiều H đưa con lên nhà tôi bảo: “Con em bị tà nhập tháng rưỡi rồi đi khắp
nơi, bệnh viện nào cũng thua! Cứ sốt rồi rét, nói năng lảm nhảm đau nhức khắp
người và bỏ ăn bỏ ngủ”!
Tôi trụ thần nhìn, thấy một vong quỷ đàn
ông tuổi chừng năm mươi, người chỉ còn bộ xương, trần truồng đứng đó! Tuy ngạ
quỷ nhưng vong rất hiền, không có vẻ gì hung dữ…
Tôi tả nhân dạng, cô H chẳng biết là ai!
Tôi giải tà và cầm sốt, rét, làm cho cháu ăn được, ngủ được. Hôm sau đưa hai Mẹ
con vào nhà, tôi tiếp xúc với vong hồn, chỉ nói được một câu: “Tôi tên Tám!”,
tuổi tác, vợ con nhà cửa không biết… Vong ấy bảo mình là anh cô H., nghe vậy H.
hứa mai sẽ đem ảnh người tên Tám cho tôi nhận diện!
Cô H về, lúc ấy trời đã sụp tối, tôi
đang đứng bên hông nhà, sực nghe sau lưng có tiếng nói: “Thưa cô Hai!”. Giật
mình quay lại, tôi thấy vong tên Tám: “Xin cô có gì cho tôi ăn với, tôi đói!”…
Tôi vào nhà, đem ra gói bánh ngọt, vong đứng ăn từ tốn, nhẹ nhàng, xong lại
nói: “Phiền cô Hai cho tôi ly nước”. Thấy vậy, tôi hứa mai sẽ mời về ăn cơm-
Rồi tôi quên khuấy đi mất!
Mãi đến chiều tối hôm sau, lúc tôi đang
nấu thức ăn, có một cọng đậu cove đang xào trong chảo rơi xuống đất, xãy thấy
có một chiếc bóng chạy vào nhặt lấy ăn - ra là vong tên Tám! Tôi xin lỗi và dọn
cơm ra mời vong ăn (lúc đó, tôi chỉ ăn cơm một mình). Tên Tám vừa ngồi xuống,
ngước lên nhìn tôi nói: “Cảm ơn cô Hai!”… Đôi mắt xanh lè vừa lóe lên, theo
phản xạ tôi tống cho một đấm, vong ấy văng ra ngoài! Bước vô nhà, vong nói:
“Tôi đâu có làm gì, sao cô Hai đánh tôi?”. Tôi xin lỗi: “Tại ông nhìn tôi làm
tôi sợ, thôi ông cứ ăn một mình rồi đi nghe”. Lúc đó tôi như người sắp xỉu, bế
tim, lê được vào buồng ngồi thiền độ năm, mười phút sau mới trở lại bình
thường!
Những âm vong ngạ quỷ, yêu tinh có đôi
mắt màu đỏ hoặc màu xanh. Nếu ta tình cờ nhìn thẳng vào mắt sẽ bị khí âm truyền
sang làm cho loạn thần, bế tim ngay lập tức…
Qua ngày sau, H đem ảnh người tên Tám
lên, nhìn tấm ảnh lúc còn sống mập mạp và tươi cười, tôi lắc đầu: “Không phải
người này!”. Cô H đưa tấm ảnh lúc chết nằm trên giường, nhìn vào giống y hệt âm
vong, không sai khác chút nào! Tôi xin Mẹ về trợ Điển để cho vong tiếp xúc với
cô H.
Mẹ về hỏi vong vẫn không biết gì hơn! Mẹ
giải thích: “Những vong chết do bệnh dữ hoặc nạn tai, trước lúc chết đau đớn
quằn quại, thường vướng nghiệp ngạ quỷ thành vong điên, không còn nhớ gì, đa số
là hồn xiêu phách lạc”…
Mẹ lấy tấm ảnh đưa tới trước mặt, đặt
bàn tay lên trán tên Tám, buông ra, vong tỉnh ngay lập tức khai tên tuổi đàng
hoàng, và nhắc lại những điều từ trước chỉ có hai anh em biết! Cô H tin đúng
người, xin tôi cho cúng chiêu đãi âm vong một lần để chuyển vào Chùa tu (nghe
chị em tôi thuyết phục, vong đã bằng lòng đi tu!). Âm vong xin được ăn những
món mình thích lúc còn sống…
Ngày sau lúc sáu giờ tối, cô H cùng tôi cúng một mâm cơm. Cô H. mua một
chiếc áo giấy màu đà, tôi bảo H. đưa ra tận ngoài ngỏ đốt! Vía tôi thấy tên Tám
bước vào nhà xỏ áo, cài khuy, trên áo có một cà vạt màu xanh dương… Tôi hỏi thì
H. xác nhận đúng là trên áo có cà vạt xanh! Từ đó tôi mới tin rằng âm hồn sử
dụng được những đồ “hàng mã” và tiền, vàng âm của người trần cúng cho!
Từ kinh nghiệm này, về sau mỗi tháng tôi
cúng chiêu đãi phần âm một lần, mời các âm phần từ khắp nơi tụ về để phân phối
lộc thực… Trước khi cúng cho ăn, tôi án chữ Vạn của nhà Phật lên trán từng âm vong
một, vừa dụ dỗ vừa đe nẹt: “Phần âm nào có An Phật ở giữa trán mỗi tháng sẽ trở
về đây lảnh lộc thực một lần, có ăn đầy đủ trong một tháng, không còn bị đói
rét hay thiếu thốn nữa! Ăn xong phải tu tỉnh tìm đến đình Chùa miếu mạo mà nghe
Kinh để sớm tiêu tan nghiệp chướng… Nếu ai phá khuấy chọc ghẹo mọi người thì An
Phật sẽ hành cho đau đớn, nghe chưa!”
Họ có ăn không thiếu đói thì mới biết
tu, ta gọi là “phóng tài hóa thu nhân tâm” vậy mà!
Phần vong tên Tám, vài tháng sau cô H
lên nhà tôi, chưa kịp chào hỏi đã thấy vong một vị sư đầu cạo trọc mặc bộ đồ
màu đà bước vào! Vong ấy xưng pháp danh là “Thiện Nhẫn Thiền Sư”, chính là vong
tên Tám, biết cô H. tới nhà tôi nên tìm tới chào, đổi giọng xưng hô là “Tôi,
cô”, không còn “anh anh, em em” như trước nữa…
* Cô Tiến, khi học nhân điện còn ở lớp
thấp, thường xuyên bị vong về quấy phá liên tục… Có lần đi chơi Bình Dương hai
ngày, vừa về tới nhà đã bị chóng mặt và nhức đầu, nôn mửa rất nặng… Sang tôi
chữa bệnh, vừa đưa điện vô ngay lập tức lên cơn nôn gấp, tiếng ụa mửa vang cả
nhà, nghe mà phát rùng mình!
Nghi Tiến bị vong phá, tôi dùng điện
giải phần âm, Tiến lại ụa dữ dội tiếp… Biết không phải là vong thấp, tôi xuống
giọng năn nỉ, xin lỗi và mời ra tiếp xúc, thì ra là một vị Thần ở chân cầu! Tôi
bảo: “Tôi xá ngài một xá xin thứ lỗi vì tội sơ ý đã mạo phạm, để tôi bảo em tôi
về quỳ giữa nhà lạy ba lạy xin ngài xá tội và rời đi. Để tối nay cô ấy làm ca
đêm, có mệnh hệ nào chết bỏ con thì tội lắm!”
Cô Tiến về quỳ giữa nhà, lạy xong thì
dứt hẵn… Lúc đó đã tám giờ ba mươi đêm, đến chín giờ ba mươi Tiến đi làm cả đêm
hoàn toàn bình thường, không có chút di chứng nào!
Vậy đó, kẻ “thấp cổ bé miệng” phải xuống
giọng năn nỉ, cầu xin nếu không muốn bị bức hại. Lúc đó vong Thần đang ở trong
xác, nếu ta xúc phạm thì họ hành xác nặng nề hơn! Chỉ khi nào dụ được họ ra
khỏi xác, ta mới bắt được…
Phải nói là đáng sợ! Thế lực của tà giới
tác động lên người trần thế, khuấy đảo hành hà xác trần, các phương tiện y học
hiện đại cũng đành bó tay bất lực! Hèn gì có người nằm hết bệnh viện này đến
bệnh viện khác mà bệnh vẫn hoàn bệnh.
Người thiển cận vô tư ỷ lại vào các
phương tiện khoa học tinh vi, cho rằng có sức mạnh vạn năng, đâu biết chỉ một
cái búng tay của cõi khác đã đủ làm ta khốn đốn…
Chúng ta, những con người đứng chân trên
mặt đất, tưởng chừng “vững như bàn thạch”, nào hay đâu chỉ một trận cuồng phong
đá chạy cát bay, những thành quả bao năm gầy dựng có thể tan thành tro bụi…
Loài người bé nhỏ và bất lực trước sức mạnh vô hình của cõi giới khác, chỉ cần
liên tưởng đến thế đứng chênh vênh ngoài rìa quả địa cầu đã thấy ngay những lầu
các, đền đài cũng chỉ như bọt biển. Nếu mốt mai lực hút của trái đất này không
còn nữa, chúng ta sẽ về đâu?
Đâu phải chỉ một lần “Thế gian biến cải
vũng nên đồi”, trái đất này đã bao phen rơi vào cơn “Đại biến di”, tiêu tan tất
cả để rồi tái tạo lại từ đầu đấy thôi. Chúng ta hiện diện ở đây ngày hôm nay,
liệu ngày mai còn có ta không giữa cơn hồi sinh mới, khi vũ trụ rùng mình đổi
thịt thay da…
Vẫn còn, còn một “Quy luật bất thành
văn”, luật của lẽ công bằng tạo tác và hành xử, luật của “cái Quả sinh ra từ
cái Nhân”, không có nhân làm sao có quả!
Ta gieo một hạt ớt, hạt xoài, mốt mai
nên cây trổ trái, ra hằng trăm, hàng vạn trái xoài, trái ớt, trái cay đắng hay
ngọt bùi cũng là trái ta trồng đấy thôi… Thế thì sao chẳng cân phân để chỉ gieo
nhiều quả ngọt, trái lành, gạn đục khơi trong để mai kia dòng trong ta hưởng!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét