63. TRAO ĐỔI VỀ TÂM LINH:
**Trích Thư gởi bạn (01)
… Nỗi lo lắng
về một đạo pháp thường hằng hơn 2500 năm nay, đang - đã và sẽ đi vào tịch diệt hoàn toàn có cơ sở! Điều này chưa
đáng sợ cho bằng bị bóp méo, bẻ cong, truyền tải bằng những "cung cách
lạ"!... Lạ lẫm hoàn toàn so với giáo lý,
tín điều nguyên bản - Làm cho những người Phật tử - Nhất là giới bình dân, hoặc những người ở những nơi
chốn “thiếu thông tin” hoang mang, lo sợ!
Bài viết hoàn
toàn đúng khi nói về những chùa chiền, thiền viện, tăng
đoàn đặt những hình tượng đáng sợ như một "chủ thể" chính thức đại
diện cho Đạo pháp - Trong
lúc đạo Phật chính thống chủ trương "Từ Bi Hỉ
Xả" là chính!
Chúng tôi đã
từng đi đến nhiều chùa chiền, Phật tự mà khi mới bước vào cổng
chính, đã muốn quay bước trở ra ngay - vì
thấy hai bên cổng ra vào sừng sững hai điện thờ to lớn uy nghi với hai ông Tiêu
Diện Đại sĩ le lưỡi nhe nanh, múa vuốt hù dọa! Những người yếu bóng vía vừa
nhìn thấy đã giật mình, hoặc con trẻ có thể "nằm mơ ác mộng" giữa ban
ngày!
Ngày xưa - Theo chính thống giáo
phải trường chay, cạo đầu, đắp y, dụng màu "hoại sắc" - Phật tử thì "Ngũ
giới"
(5 giới cấm) làm đầu, sát sanh là trọng tội! Sư sãi ngày nay xem hút thuốc, uống
rượu là chuyện bình thường - Phóng
xe máy ào ào, di động đời mới cài hông, đồng hồ
"xịn" đeo tay, nói cười ra rả...
Khi nói về
chuyện này - Trước
tiên tôi phải xin lỗi các chư vị tăng ni chính thống! Đương nhiên - Không phải tất cả tăng
đoàn đều như thế! Nhưng chính vì sự dễ dãi, buông lung của các bậc sư trưởng đã làm cho giềng mối đạo bị lung lay. Ta "dẫn đạo, dẫn đời"
thế nào được, khi chính ta không thể "làm gương" ?!...
"Nói có sách, mách có chứng!"- Chính
mắt tôi đã thấy một vị sư đắp y màu vàng sẫm độ
chừng hơn 20 tuổi, bước vào một quán phở, gọi : "Cho một tô phở bò
tái!"- Khi thấy mọi người chung quanh "giương mắt lên nhìn"- Sư
ấy nói: "Có gì đâu mà nhìn - Tôi cũng là người như các người, có gì khác đâu!"...
Khác chăng là mảnh "Hoàng y" đang đắp trên người, và cái đầu cạo trọc!
Có lần vào
một ngôi chùa lớn ở (xin phép
được giấu tên), tôi thấy vị sư trụ trì tuổi độ 40 đang ngồi... "uống rượu" với vài người nữa - Có lẽ thức nhắm là ..."đồ chay"! Tôi không
dám nói oan sai, vì khi sư trụ trì vào tiếp tôi,
ngồi bàn nói chuyện thì "mặt mày đỏ lựng" và mùi rượu hắt ra theo lời
nói... Làm tôi có cảm giác hình như mình đến lầm chỗ mất rồi!
Có lần - tôi nghe nhỏ em út "lầm bầm": "Em tới
...(xin phép được giấu
tên) nghe thuyết giảng kinh - có một ông sư mặt
mày sáng láng đi theo em nói chuyện đạo
chuyện đời
- xong rồi xin số di động... Sau đó, ổng cứ điện thoại quấy rối hoài - còn hẹn gặp, tán tỉnh em nữa - Sư sãi gì mà kỳ cục, riết rồi hết dám đi chùa
luôn !"...
Một lần -
Ở một cuộc lễ cúng "cầu an" tại nhà người em bạn, tôi thấy 10 vị sư đang đứng bên hông nhà,
hút thuốc và cười nói râm ran bên cạnh một thau huyết heo tươi rói, một mâm
thịt heo sống để dâng lễ và một thau... lòng
heo còn sống nhăn
(cũng để dâng lên mâm cỗ) do một
bà thầy pháp chủ
lễ ... Sau khi tụng kinh Kim Cang và Pháp Hoa để "an vị Phật" giữa
một rừng cỗ lễ bằng... đồ sống lẫn đồ chín) - Mỗi vị sư nhận được một phong bì 500 ngàn đồng, cái giá trị
cho hai tiếng đồng hồ "phá giới" kể cũng không nhỏ...
Gần nhà tôi - Có nhiều người là "Phật tử thuần thành"-
Sau khi đến chùa, nghe sư
thuyết giảng một thời gian, về nhà phá bỏ bàn thờ Tổ tiên gia tộc, bàn thờ thần
Tài thần Địa, cũng như tất cả những bàn thờ khác trong nhà, chỉ thờ mỗi
"Phật Bà, Phật Ông" thôi!
Cô M (học
viên Nhân điện) kể với tôi về ngày giỗ ở gia đình mẹ của người bạn cô: Bà mẹ
sau cúng chừng 4, 5 món đồ chay gì đó, mỗi thứ như chỉ “để làm kiểng” độ chừng đôi ba lần gắp - Không có cơm, cũng không có chén đũa… Bà là một Phật tử thuần thành, thường đi chùa lễ
lạy, nghe sư thầy giảng sao đó mà về nhà cúng giỗ như
vậy, cũng không biết nữa - Hay là người chết thì
không biết ăn cơm, cầm chén?!...
Vào thời buổi này - Kiếm
ra một ngôi chùa thanh tịnh để ta tìm đến đảnh lễ, không
phải là dễ. Việc tìm ra một vị sư để "Quy y sư trưởng - không
quy y tà ma ngoại đạo!" - cũng
khó khăn như vậy... Mẹ tôi thường mắng tôi là
người "khó chịu" khi chùa nào cũng đi một hai lần rồi bỏ! Có chùa, tôi phải ngồi nghe sư
trụ trì thuyết giảng hơn một tiếng đồng hồ chuyện: "Sắp tới lúc mặt trời biến mất, trời đất tối tăm - chó không còn sủa, gà không gáy - con người ta uống nước lạnh để chữa bệnh..." - Có lần, tới một
ngôi chùa mà vị sư nữ ở
đó bắt mọi người phải gọi mình bằng "Thầy" - Tình cờ đi ngang qua hậu liêu, tôi thấy "Thầy"
đang đứng đó, tay cầm khư khư một nắm phong bì tiền "cúng Tam bảo" của bá tánh, tay "lần ruột tượng" lấy xâu
chìa khóa mở... "tủ sắt", miệng
nói: " Hôm nay nhiều tiền hơn hôm qua!" - Và khi nhìn thấy đôi mắt sáng rỡ của sư bà khi nhìn xấp tiền, tôi ... không bao giờ tới chùa ấy thêm lần nữa!
Như vậy đó - Còn nhiều - và
nhiều nữa những trường hợp tương tự! Làm cho niềm tin tôn giáo bị thui chột, lung lay... Bởi nhiều vị "dẫn đạo
dẫn đời" xem nhẹ tầm quan trọng của việc
"truyền bá Giáo pháp" hơn hưởng thụ và vinh danh cá nhân! Sự thuyết giảng cũng tùy tiện, diễn ý theo "quan
niệm riêng" hơn là chuẩn theo kinh pháp!
Để rồi nhóm Phật tử quy y theo thầy nào, làm theo thầy đó - Phật
Pháp chỉ là "chứng nhân vô hồn" của quá khứ, thời "trùng hưng
Phật Pháp" không còn... Chính những "người con của Phật" đã gióng lên hồi chuông báo tử cho "Thời mạt pháp" - Đúng
như lời Phật dạy trước đây hơn hai ngàn năm trăm năm - chẳng phải sao?!...
**Trích Thư gởi bạn (02)
...Bài viết nào cũng hay, và cũng có cái đúng cả!
Theo "thiển ý" của tôi thì có ba mệnh đề chốt lại
một cách hợp tình hợp lý: "làm gì", "ở đâu" và "khi nào"!
Đúng việc, đúng nơi chốn và thời điểm cần thiết -
là đủ! Giống như việc người phụ nữ bỏ ra 100 đô la để mua lại sự sống cho con
nai - Hành động đó hoàn toàn "hợp tình, hợp
cảnh" và có tác dụng cao về giá trị phóng sanh!
Còn việc mua những con vật săn bắt, đem đến chùa đợi hành
lễ rồi mới phóng sanh - Vào một nơi chốn, hoàn cảnh không phù hợp thì tác
dụng không có mấy... Đó là do ý thức sai lệch của người Phật
tử, tưởng rằng: Phải có "Chứng" thì mới "Ngộ"! Đó cũng là
tâm lý thường tình của thế nhân thôi... Khác chăng là các bậc sư thầy thuyết giảng nên
chỉ rõ vấn đề, chớ để tồn tại những suy nghĩ, quan niệm chưa chính chắn về Phật
pháp!
Người ta bỏ tiền ra mua những con vật còn sống,
đem đến chùa làm lễ phóng sinh. Rồi người ta về
nhà, ra chợ mua những con tôm, con cá, gà vịt "còn tươi sống" về nhà
cắt cổ, đập đầu làm thịt mà ăn... Công đức phóng sanh đâu chưa thấy, tội "sát
sanh, hại vật" đã rành rành!...
**Trích Thư gởi bạn (03)
“Tâm có Đạo -
Đạo với đời là một"...
Theo
"thiển ý" của tôi thì: Trước tiên - Đạo pháp đem đến cho chúng ta
sự "bình an" trong tâm hồn. Ở đâu có bình an, nơi đó có đạo!
Nếu đạo chỉ là những giáo
điều khô khan, cứng ngắc, chỉ là sự gò bó, ép
mình vào khuôn khổ, nội quy - Nếu đạo không là cứu cánh cho linh hồn khi chao đảo, thì
đạo không còn là đạo nữa ...
Hãy để cho những lời rao giảng, tiếng kệ câu kinh thấm sâu vào ta như
dòng nước sạch trong tưới mát tâm hồn khô cằn sỏi đá, để tận trong sâu thẳm mạch đời lại bừng dậy những chồi xanh...
Hãy để cho đạo như pho tượng Di Lặc kia ngồi an lành bên hè phố,
tặng cho người qua đường nụ cười an lạc tự thân - Hãy để cho đạo
không chỉ trụ nơi đền chùa miếu tự thâm nghiêm, mà chan rải cùng khắp những phần đời bất hạnh - Để sớm mai lành nghe chim hót trên cao!...
**Thư gửi ban (Trích…)
"... Không có "khoa học huyền bí", chỉ
có "khoa học" và "huyền bí" riêng biệt. Khoa học là
những gì ta có thể xếp đặt thành một hệ thống để dạy, để truyền bá cho công
chúng; ai học cũng được, dù thành quả có thể khác nhau (thí dụ không phải ai
học toán cũng có thể trở nên một nhà toán
học). Huyền bí chỉ có thể đặc biệt truyền cho một số cá nhân mẫn cảm về
lãnh vực đó, không thể đem ra dạy cho công
chúng được. Đại đa số các khoa bói toán, tướng số Á Đông
thật ra là khoa học xác suất và thống kê (Probability & Statistics) thường nghiệm không được,
chỉ thường xuyên cập nhật hóa mà thôi. Thí dụ tướng số nói người đàn bà tóc nhiều, lông mày dài và
nhiều có nhiều con; điều đó rất đúng ở thời xa xưa, bây giờ với biết bao phương
thức ngừa thai (và phá thai) thì không thể "võ đoán" như thế được..."
** Trích Thư gởi bạn (04)
Theo chỗ tôi biết thì gọi:
"Khoa học hiện đại", "Khoa học Huyền bí"... là hoàn
toàn phù hợp! Khoa học hiện đại thì khô khan, cứng ngắc, dựa vào thể vật chất hữu hình. Nhìn thấy, tổng hợp và lý giải được - bằng các phương tiện và máy móc tối tân. Tuy nhiên,
hiện tại vẫn còn rất nhiều trường hợp không chứng minh được bằng quy tắc: 1 + 1
= 2 .
Khoa học huyền bí dựa vào các nguyên tắc
mà thể vật chất hữu hình tổng hợp và nắm bắt được, cộng thêm với hiện
tượng siêu nhiên - tạo nên những kết quả mà ta có thể nhìn thấy, chứng
kiến tận mắt hoặc chỉ cảm nhận được bằng cảm giác... Nhưng kết quả của nó
thì không thể phủ nhận được!
Ví dụ như phương pháp chữa bệnh bằng nhân điện - Là cách
chữa bệnh không dùng thuốc, chỉ sử dụng các "năng lực siêu nhiên"!... Thế nhưng phương pháp nghe chừng "không
tưởng" nầy lại hoàn toàn có thể đào luyện và học tập được - Đương nhiên, mức độ tiếp nhận hay truyền tải cao
hoặc thấp còn tùy theo năng lực và cảm thụ của người thọ nhận ...
Chúng ta học cách khai mở các đại huyệt trong
người (còn gọi là các luân
xa), như là một "Kênh dẫn truyền" năng lượng. Học cách thiền định để nhận năng lượng từ bên ngoài vào cơ thể
giúp cân bằng năng lượng bên trong cũng như chấn chỉnh những sai sót, lệch lạc ...
"Năng lượng" mà ta thu nhận
chính là thể khí bao quanh chúng ta, bàng bạc trong vũ trụ không cùng không tận - Các nhà khoa học
đem "thể khí" đó ra phân tích, thấy do rất nhiều hợp chất tạo
thành. Những chất đó được định danh - thành
những nguyên tử, phân tử có tên gọi hẳn hoi. Và những nguyên, phân
tử đó đem kết hợp với nhau sẽ tạo ra những phản ứng hóa học làm nền cho "khoa học hiện đại"!
Năng lượng thanh nhẹ, tiềm ẩn là dạng
"tịnh năng" - luân chuyển và chuyển
hóa thầm lặng, khó tìm hiểu và nắm bắt được. Năng
lượng loại xốc nổi, dũng mãnh, ta tạm gọi là "động năng" - tạo ra những phản ứng mà ta có thể nhìn thấy, kiểm
chứng bằng mắt thường !
Khoa học huyền bí cũng không ra ngoài quy
luật chung của vũ trụ. Trong một lớp, một trường học vẫn có người cao, người
thấp... Quyết định cho điều nầy có hai yếu tố:
* Một là
do trí thông minh, óc xét đoán và khả năng phân biện, tiếp thu!
*
Hai là do "Năng lực tâm linh" - Tức
phần tiềm ẩn, lẩn khuất trong thể xác con người, cái mà ta gọi
là "linh hồn" hay "tiềm năng"!
Theo nghiên cứu, tìm hiểu của chúng tôi
thì những người có - nói nôm na là - phần căn cao
(tức người đã dầy công tu luyện từ tiền kiếp)
mới tiếp nhận và truyền tải được dạng "năng lượng vũ trụ" này! Đương nhiên khả năng cao hay thấp, một phần do
"cái Tâm" và "cái Trí" cộng lại mà nên - Chính vì vậy, ta gọi: "Khoa học Huyền bí"
là hoàn toàn chính xác!
Những vấn đề liên quan đến
lãnh vực tâm linh
thường mơ hồ, rộng lớn và khó nắm bắt. Tôi
lại chỉ là một "người bình thường nghiên cứu, tìm hiểu về cái phi
thường" - thiếu phương tiện
"khoa học hiện đại" và trình độ cũng chỉ
"có hạn"! Không phải là những "khoa
học gia" để nghiên cứu một cách "có bài bản" - Thế nên, xin các bạn bỏ lỗi cho nếu những điều
tôi viết ra đây có cạn cợt và ấu trĩ, so
với hiểu biết thông tuệ của nhiều người khác!
Tôi là người nghiên cứu "trực
diện"
- Đối tượng của tôi là người thật
việc thật, mỗi trường hợp đều có ghi chép rõ ràng tên tuổi, ngày tháng, địa chỉ và diễn biến, kết quả...vv... Sự việc và diễn
biến có thể mơ hồ, khó nắm bắt và khó tin -
nhưng kết quả thì như một điều hiển nhiên trước mắt, có thể "Cân đong đo
đếm" được!
Ngày mai tôi sẽ gởi đến các bạn bài tham luận tại hội nghị khoa học về tâm linh - do
Trung tâm Phát triển tiềm
năng con người tổ chức vào ngày 20/09/2009 tại Sài Gòn, để giải
thích rõ hơn nữa về "Linh hồn" -
đối tượng chủ thể của "khoa học huyền bí", thay cho lời kết luận!
**Trích Thư
gởi bạn (05)
(Viết về hiện tượng bé Như Ý - 9 tuổi giảng pháp
Phật!)
Vâng - TL cũng
nghĩ như huynh
nói... Ngặt nỗi con người ta thường "thiên kiến"! đạo Phật giảng: "Quy
y Phật Pháp - không quy y tà ma ngoại đạo" - Ý Phật giảng là không "mê
tín dị đoan", không tin vào những điều "phi chánh pháp"... Chứ Phật
không báng bổ đạo
của người!!
Quan niệm "cái
gì của ta là nhất": đạo
ta là chánh, đạo
người là tà - Niềm
tin của ta là chánh tín, niềm tin của người là tà mị... Lời ta
đúng, lời của người sai -
Áo ta mặc đẹp, áo của người thì xấu...vv...
Tôi cũng từng dạy học -
tôi biết một đứa bé 9 tuổi không thể nào "thuộc bài, giảng
bài" một cách trơn tru, chuẩn xác và "hợp tình, hợp lý" đến
thế. Như huynh
nói: "Những
lời Phật thuyết nguyên văn, những câu Hán Việt bé nói "vanh vách" không sai sót"...
Điều nầy chứng tỏ rằng "người
giảng" kinh, nói pháp không thuần là đứa bé 9
tuổi. Đó là một phần khác nhập vào bé để giảng, hoặc bé là một phần linh căn có đạo quả cao - Nay đầu
thai xuống thế để tiếp tục con đường hành đạo hoặc tu tập của mình ...
Các vị "minh
sư" bài xích, không tán dương -
Bởi
muốn "Đăng đàn thuyết giảng" phải là người hoàn thành 4 năm đại học, có bằng cấp về văn hóa và tu học... Một đứa bé thì không đủ
tư cách đảm đương! Lại nữa - Phật giáo Hòa Hảo là một nhánh đạo bé
nhỏ, mới phát gần đây... Ngoài
Phật pháp,
họ đặt lòng tin vào đức
Thầy của mình -
Còn các vị
sư
chỉ tin vào Phật!
TL có một suy nghĩ khác: "Cho dù chỉ là một đứa bé, cũng có thể cho ta học
hỏi nhiều điều, nếu ta đủ thành tâm! Lắm khi đâu đó trên đường đi qua,
chợt tình cờ nghe được một câu nói mà ta phải "ngẩn ra" vì cái chân
lý tiềm ẩn trong câu nói tưởng chừng đơn giản ấy"... Ai cũng
có thể là thầy ta: Con sâu thu mình trong kén, con ong bay
lượn ngoài hiên, cánh hoa sáng nay vừa mới hé, con kiến bé nhỏ đang cõng
hạt cơm hoặc cái mạng nhện đang giăng, chờ một bước sa chân của chú ruồi xấu
số...
Bàn tay của "Hóa Công" in dấu trên từng số phận, từng sinh vật một - tưởng
chừng vô tâm song tiềm ẩn sự tinh vi đến vô chừng ...Ví như một cơ thể con
người -
Không có chi thừa, chi thiếu - Ngay cả đến cái mà ta gọi là
"ruột
thừa" cũng chẳng phải là thừa... Ta "tán thán" các đấng Hóa Công, và toàn tâm toàn ý
tin rằng: Ở đâu đó trên kia có những bàn tay tạo tác, những quyền năng tối
thượng xây dựng và hành xử!!...
Theo TL nghĩ thì các Đấng không có đạo - đạo là do con người tạo ra, phân
chia hoặc kết hợp là do lòng người! TL đã từng đọc và nghiên cứu về đạo Hòa Hảo, đạo Thiên Chúa, đạo Cao Đài… Và khâm phục khả năng, tài năng
cũng như mức độ "nhìn xa trông rộng" của những vị “chấp chưởng” ấy...
Nhưng mà thôi, thư nầy TL cũng chỉ dám viết riêng cho huynh, đâu dám đưa lên diễn đàn, vì sợ "đụng chạm"!...
Những cuộc chiến nổ ra hàng ngày trên diễn đàn về chính trị, văn hóa, tôn
giáo...vv... Làm cho con người ta từ chỗ tỏ ra lịch sự, có văn hóa trở nên thô
thiển, "phùng mang trợn má"... Phun ra hàng tràng những rác
rưởi, làm bẩn tay, bẩn mắt người đọc! Chân lý ở đâu không biết khi con người
bênh vực cho chân lý bằng thái độ "thái quá" đến như vậy...
**Trích Thư bạn gởi:
Cô
đã giúp ích rất nhiều ngườì trong việc hoằng pháp độ sinh rất thiết thực
và hữu ích, cho những người còn mê lầm trên đường đời! Cô
đã đốt lên một ngọn đuốc sáng giữa đêm đen u tốt và hi vọng có nhiều người thức
tỉnh mồi thêm nhiều ngọn đèn trong căn nhà mình và châm lửa cho những nhà khác…
(SUNG TRUONG)
**Trích Thư
gởi bạn (06)
Tôi rất xúc động vì tấm lòng của ông, một bậc lão
thành vọng đạo! Điều đó chứng tỏ rằng tôi đã... thắp
được một ngọn nến, và có ai đó đã nhìn thấy... (Nói đúng hơn là tôi đã nhìn thấy
ánh sáng từ ngọn nến của ông, vẫn lặng lẽ thắp lên trên diễn đàn tự bấy lâu nay,
tôi chỉ "bắt chước" theo mà thôi!)
Ngọn nến của đạo lý bao giờ cũng
thanh và nhẹ, dễ làm êm dịu lòng người... Những mong ánh sáng bé nhỏ mong manh
ấy vẫn làm lay động trong tâm thức của ta một chút gì đó -
cho dù rất "mong manh"! Như hồi chuông chiều kia tự nơi chùa xa buông
giữa thinh không như chẳng thúc giục, van cầu - vẫn như chuyển tải
một điều gì đó lặng lẽ mà thâm trầm, đi vào tận đáy tâm tư...
Một đoàn người
làm "khách nhàn du" đang đi dạo trên đồng, chợt nghe hồi chuông gióng
giả, ngân nga... Có người nghe xong rồi sảng khoái tâm can, cảm thấy cuộc
đời có ý nghĩa hơn - Người đang quang gánh nặng bước đường xa nghe lòng nhẹ vơi
chốc lát. Người đang "áo mão cân đai" cũng thấy mình vui vẻ
và rộng lượng hơn một chút... Cũng có người như rất vô
tình, hồi chuông kia chưa làm tỉnh thức! Sao thì sao - trong tận nơi
"mù mù tâm thức" vẫn chừng như có một âm vang...
Chỉ chừng ấy,
cũng đủ trả công ta kỳ công góp nhặt rồi! ...
Có người biết chuốt ngọt lời
nói để làm vui cho người khác - Thế đã là hạnh "bố thí" rồi vậy!
Khi ta tặng bạn một nụ cười, bạn cũng tặng lại cho ta lòng hoan hỉ -
"niết
bàn"
chẳng đâu xa - ở ngay trong tâm người biết đạo...
Đối với tôi thì
...Chẳng có ai ngoài ta ban cho ta một thiên đường -
khi cõi
trần còn "thế gian biến cải vũng nên đồi"... Mùa hoa trái
trổ ra sau những tháng ngày đổ mồ hôi trên vạt đất, thì mỗi trái ngọt hay chua cũng trái ta trồng -
Nếu muốn có thiên đường thì ta phải dầy công vun xới -
Có một câu châm ngôn: "Định mệnh chẳng cho không ta gì cả -
Những gì định mệnh đem đến cho ta đều có in dấu một cách kín đáo!"
Tôi chỉ cố gắng
"đổ
mồ hôi" để gieo trồng, thế thôi! Bằng chứng là ngoài sân nhà
tôi hoa vàng, hoa tím, hoa đỏ đang nở rộ - trả công cho mỗi
ngày hai cử tưới nước, tỉa cành, bón phân... Mỗi
buổi chiều tôi ra ngồi ngoài băng đá đợi ngọn gió chiều, ngắm những đóa hoa mà
lòng nhẹ nhàng, thanh thản... Khi tôi bằng lòng với hiện tại, khi tôi biết
"an phận", không còn những mơ ước cao xa ngoài tầm tay với, thì tôi... thấy
mình có đủ: “tri túc, tiện túc, đãi túc – hà thời túc!” Phải
thế không ông?
**Trích Thư
gởi bạn (07)
Năng lượng vũ
trụ (hay
cảm xạ) là thể khí bao quanh con người chúng ta - ta hít thở khí,
thấm đẫm
trong nó, vận dụng nó để làm bao nhiêu việc hay ho, bổ ích mà không biết!
Biết bao nhà
nghiên cứu sáng chế ra những sản phẩm hay mới lạ, công dụng tuyệt vời... Không
biết rằng đa phần đều phải dựa vào lực tác động của thể khí đang bao quanh ta!
Loại năng lượng
nầy chuyển phát ra dưới hai dạng: Tĩnh và Động !
1/ TĨNH:
Là dạng chuyển
phát vô hình, tiềm ẩn, cộng với "khí lực nội tại" -
tạo thành luồng "âm khí" chuyển vận thầm lặng nhưng tác động tích
cực, tạo thành kết quả "hiện hữu", thực tế!
Là hiện tượng
điều trị bệnh bằng năng lượng - định vị, xoay chuyển, tạo
tác... về rất nhiều mặt liên quan đến đời sống con người.
Ví như: Xây cất phong thủy, tìm mạch nguồn nước, xoay chuyển mồ
mã, chuyển dịch dương và âm khí ...vv…
2/ ĐỘNG:
Là dạng chuyển
phát hữu hình - thành sức mạnh hữu thể, hữu thức -
tạo ra những kết quả mà ta nhìn thấy được bằng mắt thường hoặc cảm nhận được
bằng thể xác! Như các võ sư có sức mạnh phi phàm, những người có khả
năng thu hút vật chất, mang vác khối nặng, các diễn viên làm xiếc,
người chôn trong băng, người nhịn thở dưới nước - người kéo xe bằng
răng, da lưng , da ngực...vv…
Nói chung -
Con người có nhiều khả năng tiềm ẩn không ngờ... Nếu biết cách rèn luyện
để tăng trưởng khí lực nội tại và thu hút ngoại khí, người ta có thể làm nhiều điều kỳ diệu, lạ
lùng mà những người bình thường không làm được. Giống câu châm ngôn: "Thiên
tài chỉ có một phần trăm, còn lại là sự rèn luyện!"
Có nhiều nhánh,
chi phái
tìm hiểu, nghiên cứu và phát triển nhân điện -
Mỗi nhánh có cách rèn luyện, học tập và kết quả khác nhau… Tôi không thuộc
nhánh của thầy Châu, tôi nghiên cứu cách dùng năng lượng
để điều trị bệnh là chính - Đương nhiên trong quá
trình đó, nảy sinh ra nhiều vấn đề khác thuộc về âm phần mà ta phải giải quyết
nếu muốn điều trị bệnh cho đạt kết quả! Đây nói về dạng bệnh không do tổn
thương thực thể, mà do sự bất ồn về "âm khí" trong đời sống!
Đến đây -
lại phải nói sang một vấn đề khác: Mỗi con người chúng ta trong đời sống, bị
chi phối bởi hai lực tác động: "Hữu hình và vô hình!" -
Mỗi bất ổn về hữu hình hay vô hình đều đem đến một lực tác động, làm cho người
dương khốn đốn. Nếu ta điều tra, tìm hiểu phát hiện ra sự bất ổn đó về mặt nào,
tìm cách cân bằng nó... thì bệnh tự nhiên mà khỏi, hoặc được điều trị khỏi
bằng các phương tiện y học hiện đại! Những bệnh thuộc về tà âm đi BV không tìm
ra bệnh, hoặc thuốc men điều trị không có tác dụng - Đến khi dùng các
phương tiện ngoại khóa hỗ trợ thì bệnh hết !
Tôi không phải là một "chuyên gia" -
tôi chỉ là "người thừa hành" làm nhiệm vụ của
mình,
với hiểu biết "có hạn" trong một chừng mực nào đó mà thôi -
Tôi chỉ chuyển tải những gì mình biết đến các bạn, nếu có gì sai
sót hoặc chưa phù hợp, xin vui lòng thứ lỗi cho!
**Trích Thư gởi bạn (08)
...Xin cảm ơn các bạn đã
hiểu và thông cảm cho tôi -
Khi chia sẻ
những quan niệm của mình, là ta muốn bạn đọc và suy nghĩ... Không phải như một
bậc thầy
"đạo
cao đức trọng" thuyết giảng, ta chỉ là người gạn lọc - lấy cái trong xanh
và chuyển tải nó tặng cho bè bạn quanh mình!
Những cuộc
"bút chiến" chỉ làm cho "đạo ố đạo" mà thôi,
chưa chắc đã vạch ra được một chân lý! Vả lại - nơi nào có sự bài
xích, tranh luận hơn thua - nơi ấy là "cõi
động", thiếu vắng niềm an lạc của nội tâm...
Theo tôi nghĩ thì nguồn cội để phát
sinh "chánh niệm" là "bình - định tâm"!
"Chân lý
chỉ thành tựu từ nơi cô tịch của tâm hồn" - Không phải từ
chỗ rực rỡ đèn hoa lễ lạc, hoành tráng đền chùa, Phật tượng cung
nghinh... Con người ta trước tiên bị thu hút, dẫn dắt... Nhưng sau
đó, sự thành tựu đạo quả lại kết tinh từ mỗi cá nhân, do bản thân
tự chứng nghiệm!
Ngày xưa -
Đức Phật không tranh biện, lý giải hơn thua - chỉ "làm
gương"! Lời giảng: "Chân lý như mặt trăng. Phật không phải là
chân lý - Phật là ngón tay chỉ mặt trăng!"- "Hãy
tìm hiểu ta, tin ta rồi hãy theo ta!” Đây cũng là gương của thánh nhân và các bậc
hiền
triết!
Ai trong số
chúng ta chẳng thích giao tiếp với những hạng người ưu việt, sáng danh, xinh
đẹp, giàu sang và đạo đức... Mà cẩn thận tránh xa những người nghèo khó, vô
gia cư, thất nghiệp hoặc đang hoạn nạn, tai ương... Nếu có chăng cũng
chỉ "Trong một chừng mực nào đó" - rồi khéo léo rút
lui!
Cũng không
trách được ta, khi xã hội đang thời loạn động - rất nhiều tấn
tuồng, vở kịch được dàn dựng lên để nhằm vào tấm
lòng nhạy cảm, dễ xúc động của chúng ta. Đương nhiên - tính nhạy cảm, dễ
xúc động thường đi kèm với lòng trắc ẩn dễ bị tổn thương với những
vết sẹo khó hàn gắn khi bị lợi dụng, lừa đảo!
Luật pháp được đặt
ra để bảo đảm "trật tự, công bằng" -
thế nhưng vẫn còn rất nhiều nơi chốn mà ánh sáng mặt trời không thể soi
thấu đến tận cùng ngõ ngách, phơi bày ra mặt trái của cuộc đời trần trụi,
hiển nhiên... Để cho dầu chỉ là kẻ bàng nhân "nhĩ mục quan
chiêm" cũng thấy sôi lên nỗi lòng oán trách - Để rồi một mai kia, nếu gặp
những cảnh tình tương tự... Ta sẽ lạnh lùng tàn nhẫn bước qua, bởi rất có thể đây lại
là một "vở kịch" - giống như nhiều vở kịch khác mà ta
hằng chứng kiến trong đời!
Tôi kể lại cho các bạn
nghe vài trường hợp mà tôi mắc phải, có thể cũng là sai lầm mà ai đó trong
chúng ta đã từng trải nghiệm!
***LÒNG TRẮC ẨN***
Một ngày nọ - một phụ nữ đã từng đến nhà tôi chữa bệnh, đưa tới
hai vợ chồng lạ. Họ kể một câu chuyện: "Chúng tôi có một xe đò chạy tuyến bắc nam. Vừa mới đây, xe tôi đụng
chết một thanh niên 22 tuổi - Chúng
tôi đã về miền Trung (nơi gia đình cậu ấy) lo lắng trọn vẹn lễ tang... Gia đình
họ làm đơn bãi nại cho chúng tôi (vì cậu TN đó chạy xe vượt đèn đỏ nên mới gặp tai nạn).
Hôm nay, chúng tôi nhận được 15 triệu tiền bảo hiểm tai nạn - muốn
đem sồ tiền đó quy hết vào các cơ quan từ thiện để xin giải nghiệp cho mình - Nghe cô em nói chị là người tốt, chữa bệnh cho nhiều
người không lấy tiền công, chính cô đây cũng đã từng được chị giúp đỡ nhiều lần,
cả về mặt tài chánh ...Tôi rất tin tưởng, muốn giao hết sồ tiền đó cho chị, để
chị đem làm từ thiện!"
Ban đầu - tôi nhất quyết không nhận, họ năn nỉ mãi... Tôi nghĩ ra một cách, bảo: "Có nhiều người tới tôi chữa bệnh hoàn cảnh rất khổ. Thôi thì tôi sẽ thông báo cho họ tới đây, trình bày
hoàn cảnh
- rồi anh chị cho bao nhiêu tùy ý - tôi không can dự..." Thỏa thuận mọi chuyện
xong, bà ấy nói: Công ty bảo hiểm họ đòi chi 1
triệu rưỡi thì trưa nay 1 giờ họ cho lấy sớm tiền, bằng
không chờ lâu lắm. Từ hôm qua, tôi chạy vạy mới được có 800 - còn 700 nữa
mới đủ - Để tôi điện thoại cho nhỏ em mượn thêm..." Điện xong - chị ta bảo không có tiền... Bàn tính một hồi, tôi lột chiếc nhẫn vàng y một chỉ đang đeo ra đưa, bảo: "Chị đi
bán, còn lại bao nhiêu về chiều có tiền mua trả lại cho tôi sau!"...
Bà ta dặn dò tôi là nấu một mâm cơm cho
hai vợ chồng về ăn - tôi tất tưởi chạy ra chợ mua đồ, về nấu một mâm cơm thịnh soạn...
Chờ mãi đến tối mà chẳng thấy ai!...
Hôm sau - tôi tìm tới nhà cô Mai (người đi cùng hôm qua), cô Mai nói: "Chị
ơi, họ lừa lấy của chị em một cái ti vi,
một xe máy rồi trốn mất, "Thế sao chị nói với
tôi là anh chị ruột của mình - nên tôi mới tin mà đưa vàng cho họ!" - "Thì
họ biểu em nói vậy mà! Họ bảo lấy được tiền bảo hiểm sẽ cho em 1 triệu!"
Tôi mất một chỉ vàng - buồn lắm: "Tại
sao mình làm việc thiện mà lại mất của?"... Sau nghĩ lại cũng nguôi
đi: "Mình mất của do lòng tham chứ gì! Cho dù
tham cho người thì cũng là tham !"... Lực ta không có mà muốn với cao, thì ngã nặng là phải
thôi!"
**Lần nữa: Có một bà tới nhà tôi, đập cửa
lia lịa: "Chị ơi mở cửa cho em nói cái nầy" - xong rồi than thở: "Em có đứa con gái 17 tuổi ở làm công dưới Sa Đéc - giờ nó bệnh quá người ta trả về, em không có tiền đi rước nó - chị thương cho em 50 ngàn đi xe ..." Tôi nghe
vậy, lấy cho 50, bà ấy xin thêm 10 ngàn để "ăn bánh mì" - tôi cho thêm 2 chục, còn bảo: "Đem cháu về cho có mẹ có con, để đi làm xa rủi
họ bắt bán qua xứ khác làm gái thì chết! Đưa tới nhà tôi chữa bệnh cho
..."
Mười ngày sau - bà ta tới nói: "Nghe
lời chị em đưa cháu về, giờ nó hết bệnh rồi - Em muốn cho nó đi bán hành tỏi, chị thương
thì cho nó chút tiền làm vốn" - Tôi
nghe vậy cho 100 ngàn!... Hơn tháng sau, bà ta vô nhà, nói không có tiền mua
cân, tôi lại cho 100 mua cái cân để cân củ hành, củ tỏi…
Bẵng đi
độ 3 tháng, bà ta lại
tới nói: "Nó bán cũng được lắm, mà ngặt nỗi đi xe buýt hết tiền lời - Nay có cậu kế bên bán rẻ cho một chiếc
xe đạp có 150, chị thương em cho em xin tiền về mua xe cho nó đi - Chị có thì cho em thêm vài bộ quần áo mặc với,
quần áo em cũ rách hết rồi!"
Tôi bảo bà ta ngồi chờ để tôi vô buồng lấy đồ, bà ấy chạy theo vô ngồi kế
bên - tôi sợ quá, la lên:"Chị ra ngoài
kia đi !"- :"Cho em ngồi đây nói chuyện với chị - cho em bộ kia kìa, bộ nầy màu tối quá. Bộ này đồ lửng, em ở nhà trọ, mặc đồ lửng kỳ lắm!..."
Lúc đó,
tôi ở nhà có một mình, sợ quá, nhỡ bà ta bỏ thuốc mê lấy hết đồ thì
sao?... Thế nhưng - có lẽ "chưa tới số" -
bà ta chỉ lấy của tôi bốn bộ đồ cùng với 150 ngàn đồng!...
Về sau, nghĩ lại
tôi mới biết là mình bị lừa, bởi vì lòng trắc ẩn
"không toan tính", thành ra hóa dại!
**Trích Thư
gởi bạn (09)
***NGỌN CỎ BỒ ĐỀ***
(Viết về chuyện bé Như Ý - 9 tuổi thuyết giảng về pháp Phật)
Dù miễn cưỡng,
ta vẫn không thể chấp nhận rằng đây là kiến thức của một đứa bé 9 tuổi - mới học lớp ba, lớp bốn hoặc kiến thức tiếp thu từ
"truyền giáo"!
Dầu có đi nữa, thì "khả năng nội tại" của cô bé cũng đã vượt xa một
đứa trẻ bình thường cùng lứa tuổi...
Bắt buộc ta phải công nhận rằng khả năng
nầy đã tiềm ẩn trong bé - hoặc được ứng, được
"án vào" từ một "nguồn khác":
1/ Bé có thể là hậu kiếp của một vị sư tu hành đắc đạo, có
lời nguyền tiếp tục hoằng pháp trong đời vị lai.
2/ Hoặc vì bé có "căn cơ", nên được một Đấng nào đó "mượn xác"
mà hành đạo!
Ta không thể cho rằng kiến thức của bé
được "truyền đạt", phải nói là "chân truyền" mới đúng! Có nghĩa là loại tri thức
"có nguồn cội", không phải do tự phát hoặc được đào tạo... Không
một ai được dạy dỗ mà nên, nếu không có ý thức tự nguyện và đam mê!
Có 3 yếu tố để hình thành một con người:
Bẩm sinh, di truyền - giáo dục và hoàn cảnh, môi trường sống!
** Trước tiên - ta nghiên cứu về yếu tố thứ nhất: Có thể trong bé đã
có "gen di truyền" - nên được sinh ra trong một gia đình biết đạo pháp. Yếu tố này - đạo Phật gọi là "cộng
nghiệp": Những linh hồn "đồng căn" được sinh ra trong cùng một gia đình, để chịu
"nghiệp quả" giống nhau!
- Hoặc một phần linh căn cao, có đạo pháp "độn kiếp" vào làm con trong gia
đình biết đạo, để tiếp nối con đường hoằng pháp độ sanh của mình. Độn kiếp là nhập
"phàm thai" từ trong bụng mẹ -
được sinh ra và lớn lên như mọi người khác!
- Một trường hợp "ngoại lai"
nữa là hiện tượng "nhập xác": tức một phần Linh căn bên ngoài nhập
vào em bé, mượn xác mà giảng đạo! Những trường hợp
thế này thường chỉ trong một thời gian ngắn - và là hiện tượng bất thường. Không phải là "bản
thể" chính nên có thể phai nhạt, mất đi dần theo thời gian, hoặc
"đột ngột " mà biến mất, khi linh căn rời đi!
**Thứ hai - yếu tố giáo dục:
Là được dạy dỗ, truyền thụ từ một người khác!
Điều nầy không đạt kết quả như ý nếu không cộng với
yếu tố "Di truyền bẩm sinh", như câu thành ngữ: "Cho dù có
cho bò ăn cà phê cũng không thể vắt ra được cà phê sữa!"... Nếu bản thân trẻ không có hứng thú để tiếp thu, thì ta
có nhồi nhét kiến thức đến mấy cũng thua!
Trừ phi cháu là một phần Căn có đạo pháp, khi được học hỏi về đường đạo sẽ tiếp thu rất nhanh... Về "trình độ giảng
pháp" của cháu còn non nớt, thiếu kinh nghiệm và "độ chuẩn
xác"chưa cao... Tôi đã từng được Bề Trên
giải đáp thắc mắc này như sau: Phần căn nhập xác nào, mượn
"cái trí" của xác đó mà hành đạo... Thế
nên mới có sự rao giảng kinh pháp của mỗi vị thầy truyền giảng khác nhau!
Kinh sách nguyên bản chỉ có vậy, tùy theo nghiên cứu và hiểu biết riêng của mỗi vị mà
giảng giải
- Thế nên, cái sự "tam sao thất bổn" không phải do kinh sách lệch lạc, mà chính tại "tự bổn tâm" mà ra ...
** Thứ ba: về môi trường, hoàn cảnh
sống!
Đương nhiên - theo quy luật thành tựu và đào thải của vạn vật, một phần Căn có những biểu hiện
"khác phàm" như vậy phải được chú tâm dạy bảo, giữ gìn, rèn dũa - trong một môi trường, hoàn cảnh phù hợp... thì sẽ còn phát triển về sau! Có thể trở thành một "nhà truyền giáo" chuyên
nghiệp, đem lợi lạc đến cho quần sanh, tín chúng... Bằng như lơ là
giáo dục, sống trong hoàn cảnh, môi trường
"không phù hợp" - hoặc
do tài năng phát triển quá sớm dễ tạo ra tính "kiêu căng, ngã
mạn" làm thui chột dần đi cái "thiên cách bẩm sinh" - Hoặc những sự ngợi ca, xu phụng của mọi người chung
quanh làm cho trở nên ham thích lợi danh trần thế, khiến sa vào đường dữ, đọa
lạc mà đánh mất thiên lương!...
Dẫu sao - quan niệm riêng của tôi là: "Hãy để cây đậu trái đúng
mùa, đúng vụ" - không nên hái quả
sớm hoặc "chín ép”... Đương nhiên - sự giáo dục, uốn nắn là cần thiết cho tất cả mọi thời điểm trong đời, cho đến khi
"tự tánh" được thành tựu ổn định!
Nhưng không phải vì thế mà ta gò ép,
bắt buộc trẻ phải "làm theo ý ta muốn"! Con ngựa bị gắn hàm
thiếc, che mắt, bịt tai để chỉ "thẳng một đường dông" - Nhưng chỉ trong một thời gian nào đó cần "huấn
luyện". Ngoài ra, hãy để trẻ được vui chơi, hồn nhiên như tính cách của
lứa tuổi...
Đừng bắt trẻ phải chịu khổ hạnh,
gò mình vào khuông sáo như những chậu kiểng ngoài kia được uốn nắn cho
"nên dạng nên hình" theo ý muốn của riêng ta...
**Trích Thư
gởi bạn (10)
...Là tôi chỉ nói về những gì mình tự hiểu biết, chiêm
nghiệm được. Nếu có sai lạc - xin các bạn vui lòng bỏ quá cho...
***QUA CỬA THẦN PHÙ!***
Tôi đã
từng đọc một câu chuyện phương Tây - kể về
một người phụ nữ bị bệnh ung thư, sắp chết - Khi biết mình không còn nhiều thời gian - người ấy lo lắng "chu toàn mọi
việc" trong gia đình, cho chồng con của mình: Khâu lại chiếc áo rách của
chồng, dọn dẹp lại nhà bếp, viết lời dặn dò cho chồng, cho các con - Và "ra sức gần gũi, yêu thương âu yếm mọi
người trong nhà! Cuối cùng - chị
chết trong vòng tay của chồng, sau một lần ân ái - với nụ cười mãn nguyện trên môi...
Trong chừng mực nào đó - Quan niệm này
là đúng đắn nhất! Thay vì nuối
tiếc, đau đớn và sân hận - Ta
cố gắng làm tất cả những gì có thể "dành cho người ở lại" - Đó là tình thương yêu mà ta truyền lại, như ngọn lửa
ấm áp từ trong ngọn nến, bất tử - với
thời gian ...
Tôi đã từng đọc thấy trên diễn đàn - Có ai
đó đưa ra một câu hỏi: "Bạn sẽ làm gì nếu biết mình chỉ còn sống được
có... một ngày?!" - Câu hỏi rất hay, với lời giải đáp của tác giả - và
với nhiều câu hỏi ta tự đặt ra cho chính mình: "Ừ nhỉ! Ta sẽ làm gì nếu chỉ còn sống có một ngày?"...
Và -
mỗi tính cách, quan niệm của con người sẽ bộc lộ trong cái "giây phút
ngắn ngủi còn lại" ấy - Điều
này nhà Phật gọi là "nghiệp cận tử"! Nghiệp cận tử là một yếu tố quyết
định "đột xuất" cho sự thay đổi, hoán chuyển định nghiệp của một người ở "kiếp lai sanh". Nó ảnh hưởng
rất lớn đến "nghiệp quả" trong vòng luân hồi kế tiếp...
Khi chúng ta chết đi, linh hồn rời khỏi
xác - lúc đó ta chỉ còn là một dạng như kết tinh
bằng "thể khí". Những cảm giác, xúc cảm còn tồn đọng:
"Tham
– Sân – Si -
Hận"... như loại "khí thô" ráp, nặng nề... sẽ kéo linh hồn xuống, làm cho chìm đắm trong những ảo
tưởng tương tự lúc còn sống! Linh hồn vì thế cứ mãi lẩn quẩn nơi chốn cũ, tìm
kiếm những "rung động cảm xúc" tương ứng - Mãi chẳng thể siêu thoát được...
Những cảm xúc nhẹ nhàng, thanh thản khi
người ta chấp nhận buông bỏ, ra đi -
Khi người ta còn "đủ thời gian" để sắp xếp cho hoàn cảnh
của những người ở lại - Hoặc
chí ít cũng là cảm giác "đồng thuận" với loại hình
"định mệnh nghiệt ngã sau cùng" này - Chấp nhận nó không oán thán và sân hận!
Lúc
đó - Những tư tưởng như vậy sẽ tạo nên
sự rung động thể khí dạng nhẹ, thanh - làm
cho linh hồn mau chóng rời đi, thoát khỏi hoàn cảnh đã sống, để đi vào một
"vòng luân hồi" mới ...
Những cảm xúc thanh nhẹ ví như chiếc bóng
bay, nâng linh hồn lên cao, đi vào cõi "tương ứng" - nơi chỉ có sự nhẹ nhàng, thanh khiết và an tịnh.
Trái lại - những cảm xúc nặng nề, uất kết, trì trệ... như những hòn đá nặng, kéo linh hồn xuống thấp, để sa
vào cõi tăm tối, u mê - hoặc hóa sinh vào nơi
chốn có "hoàn cảnh tương hợp"!
Những "loại hình tư tưởng" mang
theo khi tái sinh, là tiền đề quyết định cho sự "đầu thai" vào kiếp
khác - Đạo Phật giảng : "Nhân nào -
Quả ấy!" Chính điều này giải thích cho chúng
ta thấy: Tại sao cùng là một con người, có kẻ sinh ra
được "nâng như trứng, hứng như hoa", có người lại lăn lóc, dạn dày
gió bụi - có người hưởng phú quý, vinh hiển từ khi mới
lọt lòng, lại có người khổ tự lúc "cha sanh
mẹ đẻ"...
Chính những nhân quả đã gieo trong tiền
kiếp là tiền đề cho hoàn cảnh của ta thời hiện tại! Nói đến đây - ta không thể nào bác bỏ luận chứng: Có một guồng máy
sắp xếp, tạo tác và hành xử... áp đặt
lên đời sống con người - Bắt họ phải tuân theo
một "quy luật bất biến" nào đó!
Qua tìm hiểu, nghiên cứu của chúng tôi - Đã có những gia đình mà mọi người trong nhà đều là
phần "linh căn cao" (Có nghĩa là những linh hồn cấp cao từ cõi trên
xuống), ai cũng biết hướng thiện, lấy sự tu tập làm trọng... Cũng có những gia đình "hổ phụ sanh hổ tử", vợ chồng con cái thảy đều làm... đạo
chích!
Nếu quan niệm "duy lý" - ta có thể cho là do di truyền hoặc hoàn cảnh,
môi trường sống. Nhưng điều đó không thể giải
thích tại sao "mẹ cú lại đẻ con tiên!"... Trong
nhà, lọt đâu ra một đứa tối ngày chỉ thích đi chùa,
lạy Phật, ăn chay...
Nếu biết rằng - Theo quan niệm người xưa: "sinh ký tử quy!” Nếu biết chốn nhân gian chỉ là cõi đi
về trong một kiếp đời hữu hạn - Liệu
ta có nên chuẩn bị cho mình một sự "giã từ" êm ái - bằng cách sắp xếp, làm thật trọn vẹn, thật ý nghĩa
đời ta. Để khi phải từ bỏ ra đi, ta không ân hận rằng còn quá nhiều điều
"bất như ý" để lại sau lưng, nhiều món nợ nần, ân oán chưa đền trả...
Những điều này - ta
không thể chu toàn trong vòng một ngày, một tháng, một năm ngắn ngủi... mà phải "suốt cả một đời" - Có nghĩa là "làm đến đâu, thu vén đến đấy"!
Bỡi vì thế gian vạn sự vô thường, biết đâu ngày mai ta không còn trở dậy được
nữa để hoàn tất những công việc còn dang dở - Chính vì vậy, nên có
quan niệm:
"Hãy sống như ta chỉ còn có
một ngày cuối cùng, trong mỗi ngày qua"! Có vậy - thì cho dù phải "đột ngột ra đi" bất cứ
ngày nào, lúc nào... lòng ta cũng được nhẹ
nhàng, thanh thản .
Nếu biết trước mình sắp sửa ra đi, ta
phải bình tĩnh sắp xếp lại những gì chưa hoàn tất - Để khi mọi sự đã an bày trọn vẹn, ta mới được bình
tâm!
Bản thân tôi - Là một người luôn đau yếu, bệnh hoạn, và có chứng
mệt trường kỳ về tim. Tôi chấp nhận mọi việc như đã an bày, để sẵn sàng ra đi
bất cứ lúc nào... còn một đứa con gái út trong nhà - Ngay từ lúc lên 10, tôi đã dạy cháu làm quen với mọi
công việc của một người "nội trợ", để nếu mẹ không còn, con
cũng tự đứng được trong đời, tự biết chu toàn mọi việc. Từ việc
nhỏ bé sơ đẳng nhất như: Lặt một rổ rau, làm con cá, chiên một chảo cơm - Từ cách
quét nhà, cầm chổi đến may vá, ủi đồ... Từ cách mở từng bộ phận của chiếc
quạt máy ra lau rửa, vô dầu nhớt cho đến cách... tự lực chiến đấu "khắc phục
sự cố" khi có con chẫu chàng, rắn rít, bò cạp
vô nhà (là thứ mà mẹ con tôi sợ đến khiếp!)
Và điều quan trọng nhất mà tôi khuyên dạy cháu mỗi ngày là: "Phải lấy
nguồn cội của Thiện Chơn làm chân lý sống". Đến nay - Con gái tôi 16 tuổi - cháu đã có thể tự
mình nấu một bữa cơm ngon và thu vén gọn gàng mọi việc
trên dưới, trong ngoài...
Và ngay tự bản thân - Tôi đã cố gắng "gieo trồng" mà không màng
"gặt hái"... Suốt những tháng năm sống
của đời mình - Tôi đã tạo cho mình
chiếc "Bóng bay hạnh phúc", và tôi tin rằng: Mình không có
gì ân hận khi phải rời đi!...
"Quỹ
thời gian không còn nhiều"... Các bạn! Chúng ta hãy cố gắng thu vén đời mình cho trở nên
trọn vẹn, đền đáp những ân nghĩa (nếu có), cố gắng sống "hướng
thượng", làm cho những ngày tháng trước mặt được trở nên nhẹ nhàng, thanh
thản. Để mốt mai... không còn gì bỏ lại sau lưng trong tiếc nuối, muộn
màng!...
**Trích Thư
gởi bạn (11)
Hình ảnh này là
của bạn?
Xin phép cho
tôi có nhận xét: Dòng nước đẫm màu trăng - không
phải là dòng nước loang ánh bạc, mà như ký ức kia: Đầy đau thương u uẩn và nước
mắt - Gương trăng tròn vành vạnh nhưng bóng tối vẫn bao
trùm khắp chốn, ngóng nhìn muôn hướng không thấy nẻo sinh tồn!...
Sao bạn không
thử tìm đến một niềm tin tôn giáo nào đó. Qua hình
ảnh mà bạn ngẫu nhiên chọn theo ý thích của mình, nó đã biểu hiện một nội tâm
đầy biến động, đau thương và uất kết…
Tất cả những
gì ta có hay đang phải nhận chịu bây giờ, đều là “nghiệp duyên” của tiền kiếp
hoặc hiện kiếp! Nếu ta chấp nhận nó như 2 + 2 = 4,
lòng ta sẽ đỡ đau đớn hơn… giống như
con chim bị nhốt trong lồng, con thỏ đang vướng bẫy - Càng vùng vẫy điên cuồng, chỉ làm cho đau đớn nhiều
hơn! Chi bằng ta cố gắng sống chung với nó, tìm sự an ủi cho linh hồn, cầu xin
sự ứng cứu từ các Đấng…
Không ai chặn
được dòng nghiệp
khi nó đang chuyển vận, nhưng ta có thể làm cho nó bớt hung hãn - bằng cách phá bỏ rào cản,
thác ghềnh chắn lối. Thác ghềnh đó là sự oán thù, uất hận đang tồn tại trong
tâm trí ta
- Khiến cho đàng sau cái thân xác
đau đớn triền miên kia lúc nào cũng tồn tại một ngọn lửa sẵn sàng đốt cháy tất
cả, hủy diệt tất cả những gì đang hiện hữu quanh mình…
Cách duy nhất
để “đồng hành cùng nỗi đau” là khi cơn đau
đến ta gồng mình chịu đựng, và khi cơn đau dịu xuống ta… rót một chung trà ấm nóng uống vào, nghĩ đến những
điều nhẹ nhàng vui vẻ, hoặc cố gắng đọc một trang sách, nghe một vài bản nhạc
dịu êm - cố gắng tập trung vào những điều trên như một người
sắp chết đuối bám vào cái phao cứu sinh vậy! Để đến khi cơn đau kế tiếp hiện diện, ta có thêm nghị
lực để đương đầu…
Đừng cho là tôi đang “dạy khôn” bạn, đơn giản - tôi chỉ “chia sẻ kinh nghiệm”, thế thôi! Bởi tôi - với những cơn “đau thế” triền miên hằng mấy mươi năm,
với nỗi uất hận tưởng chừng có thể hét lên cho vỡ cả đất trời trước mặt, tưởng
có thể bóp nát cả những gì hiện hữu chung quanh!...
Để tôi cứ thấy mình như người ngụp lặn trong vũng bùn định mệnh, đến ngộp thở
và tuyệt vọng… Đến khi vừa mới nguôi nguôi, lại tiếp tục một đợt sóng lũ mới tìm
về… Những cơn đau “không phải do mình”, những cơn đau đến và ra đi đột ngột như
chẳng hề được báo trước bao giờ!...
**Trích Thư
gởi bạn (12)
Người có chút
tâm - ai cũng muốn tìm cho mình một hướng đi, đích đến cho tâm linh - Hầu mong những khi chao
đảo, lúc hoạn nạn tai ương có nơi chốn để mà “nương tựa linh hồn!”.
Động cơ thì
tốt – tâm cũng lành, muốn hướng thiện! Tuy nhiên - Phàm là con người, ai ít nhiều cũng còn vướng vô minh,
bị cái ảo che mờ tâm thức nên sa vào những “trận đồ” của tà phái, giống như chú
ruồi con theo dấu giọt mật mà vướng vào lưới nhện chờ giăng!
“Đạo cao một
thước, ma cao một trượng!” So về độ dõng mãnh, quyền biến, phô trương và hoành
tráng thì chánh đạo thua xa tà phái.
Chánh chỉ có “cái tâm”, cái tâm thuộc phạm trù bất động - chỉ tìm thấy, chứng
ngộ trong cõi tịch lặng, an nhiên!
Tà đạo “cái khí” lộ
ra bên ngoài, che dấu “cái tâm” vọng động bên trong - Tâm lẩn khuất, mà khí thì
hiển lộ! Hỉ nộ ái ố tràn đầy, tuôn chảy… Người xưa bảo: “Nộ khí xung thiên ” là
vậy!
Con người có
đôi mắt để nhìn thấy, có trí khôn để nhận biết - Song với đôi mắt “thiển cận” chỉ nhìn thấy tầm gần,
cộng với lý trí bị che khuất đi bởi những ham muốn của trần xác - nên bị mê hoặc, mà mắt bởi quyền phép của tà đạo,
bàng môn!...
**Trích Thư
gởi bạn (13)
Tôi xin phép kể tiếp câu chuyện về cõi âm - tặng
những bạn có lòng hiếu kỳ:
Chuyện
về những người nghe được tiếng nói của phần hồn là hoàn toàn có thực - Bản
thân tôi cũng nghe được, kể từ ngày đầu tiên Điển Trên về cho đến nay, trải
qua 25 năm, mỗi ngày lại tinh thông hơn. Tiếng nói nghe bình thường, không có
gì khác lạ so với giọng nói của người sống ...
Mỗi khi có ai đó đến chữa bệnh, nếu có phần âm đi theo hay cản phá - thì tôi
mời ra tiếp xúc, nói chuyện phải quấy cho chúng nghe để chúng buông tay, không
phá khuấy người sống nữa... Lúc đó thì tôi lên tiếng hỏi bình
thường, rồi lắng nghe vong nói trong đầu - Người ngoài chỉ nghe thấy tôi
nói "láp giáp" một mình. Khi nào cuộc "thương
thuyết" thành công, tôi mới bắt đầu chữa bệnh... hoặc
"đại sự bất thành" - thì tôi cho Điển truy bắt!
Tôi không như những vị thầy
pháp
mão cao áo dài, đội vải đỏ lên đồng, múa may quay cuồng làm phép để "trục
ma" -
Khi tôi tiến đánh hay truy bắt cũng không ai thấy hay biết tôi đang làm gì, chỉ
ra hiệu cho mọi người im lặng, rồi tôi nhắm mắt mà làm mọi chuyện bằng thể vía của mình - khi nào
xong việc thì thôi!!
Có một vị thầy
tu -
hiệu
là Pháp Hiền. Quả thật thầy
hiền lắm,
nhưng vì trình độ học vấn ít, không thể đi học tập và rèn luyện giáo pháp để được công nhận, nên chùa thầy vẫn là một chùa tư nhân - Mọi
người quen gọi là "chùa
Lá"!
Về sau -
vì nghèo quá, thầy chuyển khoảng sân sau chùa cho đứa em gái về ở, để chăm lo
cơm nước cho thầy.
Thầy P.H phải thu hẹp mọi sinh hoạt vào khu để bàn vong... ăn uống
ngủ nghỉ đều kề cận những hình ảnh và hũ cốt của người chết. Một thời gian
sau thì thầy bị "tâm thần", càng ngày càng nặng hơn - Tai lúc
nào cũng nghe tiếng người âm nói, xưng tên tuổi đàng hoàng - Lúc thì: "Ta
là Lâm Điền Trúc -
mua rượu thịt cho ta ăn mau lên không thì ta đánh chết!"... Thầy cãi lý với nó, bảo là thầy tu ăn chay - thì nó
làm cho thầy đau đớn, lăn lộn trên giường...
Lúc lại xưng tên người nữ - Đòi ân ái với vị thầy tu đẹp trai, tuổi mới ngoài 40, khỏe
mạnh lực lưỡng ấy! Ông thầy sợ quá, không biết làm sao, lấy 2 hạt chuỗi bồ đề nhét vào hai lỗ tai - tiếng
nói vẫn còn nghe... Lắm lúc thầy
lên cơn la thét vang trời, cãi lý
với... mấy
con ma! Bà mẹ
tuổi gần 80, gõ mõ gióng chuông cầu xin hoài không hết, bèn lấy
cây gỗ dộng "xèng xèng" vô tấm tôn cũ bên hông chùa, vừa la vừa hét
để "đuổi ma"!
Mỗi tháng, chị em chúng tôi lên thăm thầy một lần - Thầy
lại kể lể, khai một hơi đủ thứ tên tuổi, nghề nghiệp, nhân thân của... mấy con
ma! Mỗi tháng chị em chúng tôi vét túi "trợ cứu" cho thầy một lần, trong vòng hơn một
năm trời... Chữa
bệnh cho thầy
tôi về đau mê, đau mỏi
suốt -
mà bệnh của thầy chẳng thuyên giảm là bao... đến một
ngày tôi... trốn,
bảo hai đứa học trò đem thùng đồ lên chùa!
Cháu Minh về kể lại: "Thôi
cô ơi -
mai mốt con không đi lên đó nữa đâu - thấy không có cô, ông thầy ổng
theo "dê" con, ổng biểu con: "Vô buồng ngủ cho thầy
"sờ" một tí!"... Trời đất ạ - Nghe
thế thì tôi "nổi khùng" - tuyên bố "cắt viện
trợ"! Nghĩ hoài, chẳng biết do ông thầy xấu tính mà bị "khảo đảo" đến điên khùng - Hay do
phần âm phá riết mà thành... xấu!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét