60.
SỰ THẬT ĐÀNG SAU NHỮNG PHÉP MÀU CỦA BÀ THẦY CAO TAY ẤN
(“Ma ma Phật Phật”
- “Lập lờ đánh lận con đen”!
“Rước tà trợ chính, thay vì “Trừ tà hộ
chính!”)
Cô L điện cho tôi kể: “Khi gia đình đưa P đến nhà cô (Xin tạm gọi là “A”) - Cô nhìn vào em và anh Hai, nói : “Hai cô cậu nầy có thầy tổ lớn lắm, theo pháp
môn nào, học ở đâu nói cho tôi biết đi!” Cô L trả lời : “Chỉ học nhân điện thôi !”
Thế là bà ấy nhất định đòi gặp mặt chị, bắt em chở
xuống nhà
- Bốn ngày nay, ngày nào bà cũng nói... Hỏi thì bảo: Chỉ
muốn gặp cho biết mặt thôi! Khó xử quá, em biết chị ít muốn gặp gỡ tiếp xúc với
ai, nhưng ngặt nỗi bà ấy đang chữa cho chị P, sao giờ ?”
Tôi vốn kiêng sợ bùa phép, song vì gia đình cô L, bỏ cũng không nỡ - đành hẹn lại ngày bà ấy cúng ở nhà L thì tôi sẽ tới
gặp!
Đến ngày - Tôi
cùng chị Thục (chị em nhân
điện) vốn lo sợ nên phải “Võ trang tận răng” - Tôi xin Ơn Trên cho 10 thiên
tướng và 100 thiên binh “tiền hô
hậu ủng”, lại kêu Tí thiên tướng: “Con đi theo
án vào người mẹ, ngăn không cho điển lạ thừa cơ đánh lén mẹ với cô Thục nghe
không!”
Chúng tôi đến nhà L - Lúc đó đang “rầm rộ” chuẩn
bị cỗ cúng! Một chiếc xe tải nhẹ độ 2 tấn lui tới
chở “không biết cơ man” nào là lễ vật, cùng gần chục người giúp lễ bày dọn lăng
xăng!
Nhìn vào cỗ lễ các
thứ, ai trông thấy cũng phải rùng mình: độ chừng 1 triệu chiếc áo dài bằng giấy (mỗi chiếc giá 8000 đồng) vài bộ đồ tướng đủ
áo mão cân đai và ngựa chiến (mỗi bộ lễ như
vậy giá chừng 55.000), độ 20 con vịt quay loại một, cũng
ngần ấy con gà luộc sẵn (gà ta loại 1) - vài trăm trứng gà sống, trăm trứng vịt muối - đồ chay các thứ độ chừng 20 mâm...
Đi vòng ra bên hiên nhà - tôi chợt cảm thấy buồn nôn đến hoa cả mắt khi nhìn vào
một thúng thịt heo sống, 1 thau đầy huyết tươi và một thau ruột già, lòng heo
(còn sống)... Toàn bộ cuộc đất nhà cô L
từ trước ra sau, đâu cũng có cỗ lễ - thức ăn bày la liệt, độ
chừng có thể đủ chiêu đãi cả vài trăm người no đủ một lần!
Ngay chính giữa sân nhà, đào lổ chôn dựng đứng một cây
“xà mâu” dùng để trảm yêu - cán bằng gỗ với lưỡi
bằng gỗ tiện sơ sài, sơn lòe loẹt màu đỏ choét!
Bà thầy đến nhà mẹ cô P - cho triệt hết hai trang thờ Phật trên cao, cả trang
thờ Quan Thánh Đế Quân và Cửu huyền - Bày trang mới ở chỗ khác,
bà mang tới hai ảnh Phật và làm lễ thượng trang lại... Hai trang thờ Phật xây trên cao bỏ trống, trông như
hai hốc mắt vô hồn!
Bà thầy cho “yểm
binh” vào toàn bộ cuộc đất, đến từng gốc cây, chậu kiểng ngoài sân trước cho
đến cây khế sau nhà, phòng trong phòng ngoài, đến
cả gian bếp chật hẹp, chuồng bò, cái bếp gas
đang nấu...
Mỗi chỗ đều có một cây nhang “yểm
binh”- Cả nhà nồng nặc mùi nhang khói đến ngộp thở!...
Bà thầy tuổi trạc 50 - người to khỏe bệ vệ, đẹp “như Tây”, vẻ như một người “hành pháp chấp pháp” đúng mực! Bà mặc một bộ đồ ngắn màu lam như các
sư sãi ở chùa, đi lại xông xáo từ trước ra sau chỉ huy
mọi người bày dọn cỗ lễ, vừa đi vừa nói liên hồi bằng một thứ tiếng rất lạ, như
của một cõi nào khác - Khi lên giọng quát tháo, lúc lại ngọt ngào
khuyến dụ...
Lần lượt tới nhà hơn chục vị sư, đầu cạo nhẵn như các vị sư người chính pháp. Trong khi chờ đợi, các vị tề tựu bên hông nhà - hút
thuốc và cười nói râm ran, như không hề thấy mấy thau thịt sống, lòng heo và
huyết tươi đầy máu ngay
trước mặt!
Đến giờ hành lễ - một
ông mặc đồ lễ, đội mão như thầy
pháp ngồi trang trọng ở đầu chiếc bàn dài đặt
giữa phòng khách, các vị sư còn lại tề tựu chung
quanh tụng kinh Kim Cang để xin lễ
thượng trang và trừ tà... chi chi
đó! Ngoài hàng hiên trước cửa để chiếc chiếu: cha mẹ và 3 anh em cô L quỳ lạy chầu lễ! Bà thầy (đứng ngay sau lưng ông đạo sĩ, cách chỗ gia đình cô L quỳ độ chừng 1 mét - đang múa may quay cuồng nhập xác về hết phần vong nầy
đến phần vong khác - khi cười nói, lúc lại nộ nạt, răn đe... Khi nói
bằng tiếng Việt, lúc khác lại chuyển sang thứ tiếng “xí xô xí xào” lạ hoắc... Thỉnh thoảng phán một câu: “Lột 9 cái bánh ít - Ông bà đòi ăn! 90 trứng gà...” Những người phụ lễ mau
chóng đập mấy chục cái trứng gà sống bỏ vô bao xốp, đem đi dâng cúng... Lần lượt mấy trăm trứng gà sống đã được “thanh toán”
sạch - rồi đem đi đâu không biết!
Phải nhận bà thầy
khỏe và dai sức - múa may quay cuồng 1, 2 tiếng đồng hồ không
biết mệt. Chỉ tội cho cả nhà cô L - từ cha mẹ tới anh em quỳ lễ lạy liên hồi... Tôi buồn cười khi nhìn
cảnh tượng ấy, trong không gian chật hẹp của căn
nhà, ai cũng thấy dường như cả nhà cô L chỉ lạy...
“cái mông” bà thầy pháp, và
chỉ thấy bà ngoáy mông múa võ và làm phép ngay... trước mũi! Các vị thầy khả kính cứ tụng kinh,
gõ mõ liên hồi, bà thầy cứ quay cuồng thét lác “điều binh khiển tướng”, tiếng nọ xọ tiếng kia - vẫn cứ oai phong như một trang dũng tướng ngoài trận
mạc - “người nào việc ấy”, như chẳng ai bận tâm đến chuyện
của kẻ khác!...
Cô L lách ra nhà sau, người lảo đảo vì “say Điển” - đầu tóc bù rối, ướt nhem! Tôi hỏi, L nói như khóc: “Thấy
em quỳ thụt lùi ra sau bà ấy nói: “Muốn trốn à con, trốn cô sao được - Lên đây cô “khai quan điểm chỉ” cho linh căn về nhập xác mà hành đạo độ đời!” Rồi bà lấy
nước rải từ trên đầu xuống để làm phép, vò tóc rối
tung lên vầy nè!” - Thương em quá, tôi cũng chỉ biết an ủi qua
loa...
Bà thầy thấm mệt - ra
hiên nhà sau nằm dưỡng sức, tôi mon men tới chào! Khi biết tôi là người muốn
tìm, bà rủ tôi: “Cô về
với chúng tôi đi - ta cùng hành Đạo độ đời... cô đâu có lệnh ấn phải không (tôi lắc
đầu) vì vậy mà làm việc bị đòn hoài! Cháu L
tu 28 kiếp, cô 30 kiếp, ông mặc đồ đạo sĩ
kia tu 40 kiếp, còn tôi đã tu 50 kiếp rồi!” Tôi hỏi: “Lộc thực, quần áo có thể
biến hóa được, sao phải cúng nhiều dữ vậy?”: “Ừ! Tôi
cũng nhận là lộc thực biến hóa được, nhưng còn quần áo - mỗi người một bộ chứ không lẽ mười người mặc chung một
bộ?”... Trời đất - một
miếng thịt có thể hóa cho 10 người ăn, sao một bộ đồ không thể hóa cho 10 người
mặc được chứ?!
Tôi mỉm cười, không nói gì nữa... Bà thầy mời tôi tới am
của bà ngày cúng lễ sắp tới, tôi “ừ à” cho có chuyện rồi kiếm cớ lẩn mất, kẻo ngồi
lâu dám bị binh tướng của bà đánh cho “chạy có cờ”!
Lễ cúng đã xong, đồ ăn thức uống bê vào chất đầy trong
nhà, nhìn đến chóng mặt... Cả
triệu bộ quần áo, tiền vàng bạc nén, xe ngựa vàng mã, áo mão cân đai... đem ra bờ kênh đối diện nhà mà đốt, hơn một giờ đồng
hồ mới cháy hết - Khói bay lên mù mịt còn hơn khói đốt đồng! Mỗi vị sư nhận
được một phong bì 500 ngàn cho... hai giờ
đồng hồ “phá giới” - Số tiền không nhỏ cho một thời kinh tụng ... Tu
mà dễ kiếm tiền đến thế thì ai chả muốn đi tu!!
Mấy trăm trứng gà tươi, trăm trứng vịt muối và ruột
heo, huyết sống chắc là đem ra đổ cống - còn
lại mấy chục mâm cơm chay, mấy chục con vịt quay, gà luộc, bánh tét bánh ít,
lộc thực và một thau thịt heo sống đã để trần trụi ngoài nắng, gió bụi trong suốt 2, 3 giờ đồng hồ - Ai ăn vào chắc bị ... “tào
tháo rượt”!
Nghe L nói trước đó đã cúng một cỗ ở am bà thầy rồi: “Lần nầy còn ít, hôm trước cúng 50 con
gà ta luộc với 50 con vịt quay đó chị! Cô A nói cúng một lần nầy nữa là đủ
rồi!” - Tự dưng tôi buột miệng: “Chưa đâu! Bà ấy đòi một cỗ nữa bây
giờ!”... Quả thật, chỉ dăm ngày sau, một cỗ cúng y hệt như vậy
diễn ra ở... nhà của vợ chồng cô P!
Nhờ xin Bề Trên cho bảo an trước nên tôi với chị Thục
đi về tới nhà... “tỉnh queo” - bằng không có thể đau
nhừ tử vì bị binh tướng của họ phá!
Tôi về, kể lại chuyện - ai nghe thấy cũng phải rùng mình... Khó mà tin có một cuộc lễ quái đản, tùy tiện, phí phạm
và mê tín đến độ ấy! Chỉ tội cho nhà cô L vì “đau chân
há miệng” mà phải chịu lụy trăm đường - Đồng
tiền “mồ hôi nước mắt” đổ ra ruột xót lòng đau... Trong lúc nhân thế chung
quanh đói nghèo tật ách, hạt gạo cũng còn khó kiếm, nữa là phẩm vật “cao lương mỹ vị” dường kia! Thương cho con gái bệnh “thập tử
nhất sinh” đang nằm một chỗ, nên thầy bảo
sao nghe vậy... Cả ba cỗ cúng, mất đứt 250 triệu, một số tiền lớn có thể đem
“cứu đói” bao người!
Khi chị em tôi ra về - Cô L hỏi: “Chị có thấy bà ấy án gì trên mấy bàn thờ
không?” Tôi bảo: “Đang
đông người quá chị khó
trụ thần - để tối xem sao nhé!”...
Đêm ấy - Tôi dùng thần thức tìm đến nhà L, đứng nhìn lên mấy bàn thờ. Không thấy có Điển nào
trụ về - ngay giữa nhà, trên trang thờ Phật mới thượng hồi trưa
là... linh căn một vị sư cạo
đầu, mặc bộ đồ ngắn tay màu đà - người độ ngoài 40 tuổi, hai
mắt sáng và lanh lợi, chứng tỏ là một phần cao.
Thấy tôi - ông nheo mắt cười cười, không ra vẻ dọa nạt
hay thách thức, chỉ như chứng tỏ: “Ở đây - ta là
chủ!”... Nhìn lại, tôi “thất kinh” khi thấy án trong cô L là một
âm căn nữ quái, trong cậu Thạch (em L)
cũng có một vong nam dữ!
Tôi “rút lui có trật tự”, về nhà suy nghĩ mãi, tự lượng
sức mình biết chẳng thể chống lại một bà thầy
nhiều binh tướng như vậy - bèn “cầu cứu Ơn Trên”, không dám bắt hai âm căn trong chị em L - e “bứt dây
động rừng, lợi bất cập hại”...
Mấy đêm liền, tôi lên nhà ấy kiểm tra, xem coi động tĩnh thế nào! Đêm
đầu tiên - tôi thấy ông sư ngồi
uốn éo người ra vẻ khó chịu lắm.
Bước lại gần nhìn kỹ, tôi thấy có những sợi dây mảnh, sáng lóng lánh như tơ nhện chằng néo từ
tay chân ông ấy xuống bệ thờ. Hiện tượng nầy xưa nay tôi mới thấy lần đầu,
không biết do đâu mà có! Đêm thứ hai cũng thế - đến đêm thứ ba, thay vào chỗ vị sư trẻ là một... “Bà phù thủy già”, tóc tai “xấp xổ” - cũng đang ra sức uốn éo
trên những sợi dây mỏng manh, y hệt như xiếc “múa
rối” vậy! Đêm sau, hình tượng ấy chuyển sang màu xám tro, đêm sau nữa thì giống
hình nhân bằng giấy bị đốt cháy thành tro vậy -
Đêm sau nữa thì biến mất
dạng!
Tôi mừng quá - biết
là Bề Trên đã dụng phép giải phần tà án trên bàn thờ nhà cô L. Có lẽ trên cho phép tiêu hủy
chậm để không làm cho bà thầy ấy biết, sợ ảnh hưởng đến quá trình chữa bệnh của cô
P. Thấy sự việc nghiêm trọng, tôi dặn
cô L: “Em nói trước với ba mẹ: Nếu bà ấy có vô nhà, đưa nước hay bùa phép gì
bảo uống thì đừng uống, coi chừng bà ấy bỏ bùa mê để bắt hai anh em về đầu
quân cho bả đó!” - L vừa nghe đã la lên: “Rồi! Uống hôm qua rồi. Bả tới nhà lấy một bông hoa làm phép vô ly nước xong
biểu ba mẹ em uống vô”... Mình
chậm mất rồi - Tôi tự nhủ!
Chung quanh nhà L binh tướng của bà ấy đông như kiến...
lúc nhúc từ trước đến sau, trông cứ như một “đại bản doanh” vậy... Biết mình “lực bất
tòng tâm”
- tôi chỉ biết “giương
mắt đứng nhìn” mà chẳng thể làm gì!... Độ chừng mươi ngày sau - cô P mất!...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét