56. THỰC HÀNH CỤ THỂ (14)
* Một buổi chiều, tôi và chị NT đang
ngồi chơi thì có điện thoại của H.A – Vốn trong giới văn nghệ sĩ cũng có biết
nhau, tôi truyền điện thoại để H.A chào hỏi chị NT đôi câu…
Vừa ngưng điện, tôi nghe thấy có Binh
gia báo làm ngứa ran cả người. Truy ra, tôi bắt được một đội 13 binh gia – cả
thảy đều là… Mèo! Một con mèo đen hai mắt xanh lè, dẫn theo một đàn 12 con mèo
đủ loại khác nhau. Tôi hỏi thì chúng bảo là ở Chùa Giác Uyển, là Binh của vị Sư
trụ trì Chùa, nhiệm vụ chỉ để lôi kéo các Tín đạo về cúng dường cho Tam bảo.
Khi hỏi Binh theo ai tới, chúng trả lời:
“Từ ông già đầu bạc vừa điện thoại” – Tôi hỏi chị NT có nghe nói chùa G.U ở đâu
không, chị bảo: “Là chỗ gần nhà H.A, nơi Mẹ và vợ ông ấy quy y đó!”.
Tôi trụ thần đến Chùa, nhìn ra chân
tướng vị Sư trụ trì là một Đạo sĩ Linh căn, có đến hơn 500 Binh dưới tay – Cả
người lẫn mèo, chó! Những vong mèo hoang, chó hoang đi lang thang bị ông bắt về
làm Binh cho mình… Cầu Trời Phật cho ông đừng dụng Binh làm điều ác để sa vào
nghiệp dữ!
Những người học Nhân Điện của nhóm chúng
tôi (ở nơi khác thì tôi chưa rõ lắm), cứ như một “ra đa” dò sóng, hoặc một nam
châm có từ tính – rất nhạy bắt được các luồng sóng âm tầng, cả cõi Trên cũng
như cõi Dưới… Nếu năng lực chưa cao, anh chị em bị khều móc để ứng báo, nếu
phần âm cao sẽ bị rùng mình ớn lạnh dọc sống lưng hoặc nặng đầu, cứng gáy tối
tăm mày mặt như hiện tượng bị trúng phải gió độc… Có điều sau khi giải âm ra cơ
thể ngay lập tức trở lại bình thường!.
* Có một cô gái nhà ở Phú Nhuận, được bạn
đưa lên nhờ tôi giúp – Thấy có nhiều phần âm đang án vào, có cả Bùa chú, Binh
gia… Tôi dùng ba nén hương vẽ hình An Phật ngay giữa trán, vong lập tức nhập
vào cô gái ấy!
Có 3 phần vong nhập, liên tục trong gần
1 giờ đồng hồ… Vong người anh, vong đứa con hư thai và vong vị Thần trong kiến
Họ!
Khi tôi bảo cô gái ấy: “Chuộc bùa chi dữ
vậy không biết!” – Thì cô chối phắt, bảo không biết bùa chú là gì! Vong người
anh về nói: “Nó nói dối cô Hai đó – Nó chuộc 4, 5 lá bùa trong người kia kìa!”.
Ra cô ấy làm nghề “canh sòng bài”, hèn
nào chẳng ưa Bùa phép!
Sau khi 3 phần vong nhập về, tôi chỉ cô
gái ấy về cúng vong, cho Binh gia ăn mỗi tháng để khỏi bị vong quấy! Tôi chẳng
dám giúp thêm gì nữa, vì sợ “bị đòn thế” nặng nề – Những phần có nhiều nghiệp
chướng như vầy mà tôi ra tay cứu, sẽ bị hành rất dữ!
* Một người đàn ông giàu có, sang trọng,
chạy xe mô tô đến nhờ tôi giúp tìm hiểu cho 1 việc: con trai ông chết đã 3 năm
nay vì tai nạn xe cộ. Nhiều nơi bảo do bị ám hại mà chết! Tai nạn xảy ra ở bãi
xe bồn Linh Đông – Thủ Đức…
Khi tôi chuyển thần đến tìm hiểu tại bãi
xe, nơi tai nạn xảy ra – tôi thấy vong cậu con trai ấy đang còn ngồi gục đầu
dưới một gốc cây rất to, loại cây rừng không có trái…
Người cha xác nhận: “Đúng rồi! Đó là gốc
cây Chò Chỉ, con trai tôi chết ngồi dưới gốc cây đúng như cô đã tả. Nó bị xe
đụng lết vô đến gốc cây thì chết ngồi luôn tại đó! Cô hỏi nó coi sao không ở
nhà mà ra ngồi đó chi vậy?”
Tôi hỏi, cậu trai bảo: “Con không vô nhà
được vì chưa đủ lễ!”… Khi tôi báo lại người đàn ông ấy “cười khẩy” một hơi,
bảo: “Chị nói tôi nghe mắc cười quá! Tôi bỏ bao nhiêu tiền thuê 03 ông Thầy
Pháp lập đàn tế tại chỗ con tôi chết để rước vong. Rồi 12 vị sư của Chùa Pháp
Hoa về tận Tổ Đường Nha Trang hành lễ, trình vong và rước vong về… Vậy mà chị
nói không vô nhà được thì tôi “hết ý kiến” luôn!”.
Tôi giải thích: “Nếu cháu vô nhà được,
thì tôi đã chẳng thấy nó còn ngồi nguyên trạng chỗ gốc cây đó như vậy! Thương
là thương cho hồn xiêu phách lạc còn lang thang hàng xứ kìa – Anh về tìm đến
một vị Thầy cao tay ấn nào đó nhờ họ giúp rước vong về kẻo tội!”.
Khi tôi bỏ ra nhà sau, chị NT (lúc đó
đang đến chơi ở nhà tôi) nói với ông ấy: “Năn nỉ cổ đi – Cổ làm được hết mà
không lấy tiền bạc gì đâu!”. Người đàn ông xin tôi cho đưa vợ mình lên gặp –
Tôi lắc đầu: “Tôi chỉ giúp anh được có thế, anh nên về tìm thầy cao tay ấn để
giúp vong hồn của cháu, tôi không làm được chuyện đó!”.
Sau khi người đàn ông ấy ra về, chị NT
có vẻ giận, trách tôi: “Người ta không biết đường Đạo nên còn vô minh. Mình
hành Đạo đừng nên chấp nhặt mà nên cứu người mới phải!”. Tôi trả lời: “Đó là
Nghịch duyên chị à! Nếu đã nghịch số, mình đưa bàn tay vào đó là bị đòn chết
thôi!”…
Mỗi lần có trường hợp “thất bại” như
vậy, sau đó tôi cứ xót xa hoài, mặc dù cũng “thở phào” một cái – vì thoát một
trận “đòn thế” nặng nề!.
* Một hôm, chị NT nhờ tôi giúp một người
– Nguyên là GĐ của 1 công ty TNHH ở Bình Dương! Hôm đó, đang “bị đòn thế”
chuyện gì không biết, tôi lắc đầu, nhăn mặt…
Ít hôm sau – chị NT mang lên một phong
bì hồ sơ, trong đó có cả giấy tờ mua bán đất, giấy chủ quyền đất và giấy tờ
thành lập công ty…
Điển Mẹ về, bảo: “Người nầy tốt, có đạo
đức nhưng đang gặp nạn, con giúp đi – Ta ứng trợ!”.
Ba đêm liền – tôi đều mơ thấy vong hồn
chiến sĩ, có đêm thấy một người anh đi tập trận trên Huyện, đưa về nhiều chiến
sĩ, nhờ tôi giúp cho việc gì đó – Đêm sau lại thấy họ đem cả vợ con tới cầu
cứu… Đêm sau nữa dường như thấy tôi không có ý kiến gì, họ kéo nhau tới ngồi
dài dài theo ngõ nhà tôi, nhốn nháo đi lại nhưng không thấy vọng động gì…
Năng lực của tập thể quả là mạnh – họ có
thể tác động cho tôi ba đêm liền đều mơ thấy vong chiến sĩ kéo về cầu cứu. Đây
lại là vong chiến sĩ cũ – Thủy quân Lục chiến hay Biệt động gì đó, tôi thấy họ
mặc áo lốm đốm hoa dù, nghe chừng đông lắm!
Tôi hẹn ngày xuống tận Bình Dương để
điều tra tình hình xem sao…
Ông GĐ kể chuyện công ty mới thành lập
một thời gian ngắn đã gặp chuyện bất thường: một chiếc xe Lu vừa chạy lên tới
đường cái, tự dưng quay vòng vòng rồi đâm thẳng vào nhà dân, làm sụp đổ bức
tường – đền mất 60 triệu!
Đêm trước ngày xuống Bình Dương, tôi trụ
thần xin Điển – Vía thấy chiếc xe lu ấy đang chạy trên đường lớn, đột ngột từ
hai bên có nhiều chiến sĩ mang súng truy đuổi sau lưng, kích cho xe lao vào nhà
bên cạnh…
Sáng hôm sau, ông GĐ vừa đến nhà, tôi đã
nghe ớn lạnh từng luồng dọc theo sóng lưng, lo có chuyện chẳng lành trên đường
đi, tôi xuống giọng nói với phần âm: “Tôi biết đang có nhiều vị đi theo GĐ đây!
Tôi xin các vị trợ cho chúng tôi thượng lộ bình an, chiều nay về tôi bảo ông ấy
mua lộc thực và tiền bạc chiêu đãi cho. Bằng như có điều gì bất thường – các vị
phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, lúc đó thì đừng trách sao tôi ác, nhớ nghe!”.
Xe xuống Bình Dương, vào xí nghiệp, ông
GĐ dẫn tôi và chị NT đi “tham quan” chung quanh, tôi thấy có rất nhiều vong
chiến sĩ bồng súng canh gác, dài theo cuộc đất… Tôi chỉ: “3 tên đứng gần mé
sông, 2 tên ngồi trên trụ cầu, 3 tên gác chỗ làm máy móc, thiết bị…”
Tôi trụ thần khấn xin: “Cho tôi được
tiếp xúc với vị chỉ huy của những vong chiến sĩ ở trong cuộc đất này!”. Bỗng
dưng từ ngoài cổng rào ở xa xa, tôi thấy có hai toán lính bồng súng sầm sập
chạy vào, tới trước mặt chúng tôi 1 tiểu đội đứng nghiêm chống súng xuống đất,
còn 1 đội chạy ra đàng sau những trụ bê tông chỉa súng vào chực tiến đánh!.
Tôi hết hồn, nói nhanh: “Tôi không tới
đây với ý xấu, xin đừng vọng động! Ngày GĐ đây mời tôi làm sứ giả giao tiếp
giữa người âm và người dương. Xin cho tôi gặp vị chỉ huy!”.
Một người tuổi độ dưới 40, bước tới
trước nói: “Là tôi! Trung úy Nguyễn Bác Trạc 37 tuổi!”. Sau khi điều tra, tôi biết
họ gồm có 52 người tổng cộng, đồn trú tại cuộc đất ấy!.
Tôi mở một cuộc “thương thuyết”: “Chúng
tôi biết các vong hồn chiến sĩ – nhất là lính chế độ cũ – Rất khổ sở và đói
khát, lại bị truy đuổi gắt gao! Các vị cũng chẳng muốn phá khuấy người dương làm
gì – thôi thì cùng nhau ngồi lại bàn tính để tìm cách sao cho đôi bên cùng có
lợi! Tôi có ý kiến thế nầy, xem các vị có đồng ý hay không. Chúng tôi cho lập
Miếu thờ chiến sĩ, mỗi tháng chu cấp tiền bạc, lộc thực đàng hoàng. Từ nay trở
đi các vị không đói nghèo thiếu thốn nữa – Đổi lại các vị cho binh sĩ canh gác,
bảo đảm an toàn cho xí nghiệp…”
Vong hồn NBT bằng lòng, chúng tôi bảo họ
dẫn đường chỉ cho nơi chốn đặt Miếu, NBT dẫn ra gần cổng rào, chỉ vào 1 góc nhỏ
dưới bóng mát mấy cây bạch đàn – Tôi chọn ngày cho lập Miếu và lễ vật… Thế là
xong một việc lớn!
Vào văn phòng GĐ – tôi thấy có một tủ
thờ, trên đó là một tượng Quán Thế Am bằng sứ rất đẹp, tượng ngồi, cao độ 40
cm: thì ra GĐ có lòng tin, nhờ vậy mà Bề Trên mới cho cứu!.
Tôi xin cho tiếp xúc với vị Thần cai
quản đất đai, hứa sẽ dâng tiến lễ vật… Lần lượt – ra mặt và xưng danh thêm vài
vị khác: Một vị Thần đường đi, một vị Thần công xưởng, một vị Thần quân binh…
Loay hoay – Vía tôi lại thấy từ dưới sông trồi lên 1 ông chạy vào đứng lại
ngoài cửa, người ướt đầm đìa (vốn cuộc đất đặt xí nghiệp nằm kề mé sông) tự
xưng mình là Thần sông. Tôi hỏi vị ấy muốn tiền bạc lộc thực hay không – Đáp:
“Lộc thực thì tôi xin, tiền bạc thì không, vì tôi không dùng được tiền của
người trần, tôi không được phép lên bờ để mua sắm lộc thực”.
Thêm 2 vị Thần Tổ nghiệp của riêng ông
GĐ – tổng cộng là 07 vị Thần, tôi bàn qua với GĐ, chọn và thống nhất ngày cúng
lễ, hứa sẽ tặng cho mỗi vị Thần một bộ Giáp trụ đẹp đẽ đàng hoàng và tiền bạc,
lộc thực…
Xong việc – tôi lại điều tra đến phần
âm. Thấy có 07 âm vong, họ khai là xương cốt còn nằm trong lòng đất thuộc XN –
khi tôi kể, người quản đốc XN xác nhận: “Những nhà ở chung quanh khi đào đất,
thường phát hiện ra nhiều xương cốt nằm rải rác đó đây!”.
Lại thấy lấp ló ngoài hiên mấy âm vong
nữ, tôi gọi vào, đếm thấy 05 người, khai là những người con gái xưa bị lính bắt
vào cưỡng hiếp đến chết, giờ vẫn bị giam giữ. Sống làm “đồ chơi” cho người xong
chết lại làm “đồ chơi” cho ma – thật là thảm thương biết mấy!
Một cô gái vừa kể xong, một vong nữ ở
gần đó nhào tới tát tới tấp vào mặt… Tôi trói nghiến lại, hỏi ra là vợ ông sĩ
quan. E vọng động không tốt, tôi cho mời vong NBT vào, báo cho biết mọi chuyện
xong cởi trói trả vong! Tôi khuyên 4 “yêu nữ” theo tôi về nhà, mỗi tối nghe
Kinh một thời gian cho tiêu bớt nghiệp chướng sẽ được đưa đi đầu thai sang kiếp
khác… Tôi mở nắp KTT, để trên bàn để nếu họ bằng lòng thì tự nguyện chui vào –
xong rồi tôi quên mất không nhớ đóng nắp KTT! (Chuyện tiếp theo tôi đã kể ở
HMLK tập I).
Kiểm tra lại, tôi vẫn còn nghe báo có
binh, bùa ở đâu đó trong phòng GĐ. Tôi hỏi thì ngài GĐ móc ở trong túi ra 01 lá
bùa để trong phong lì xì ngày Tết: “Đây là của Mẹ tôi, mẹ ăn chay trường tụng
kinh niệm Phật, chắc không phải là tà phép!”.
Tôi vừa đặt 2 ngón tay lên nghe ngóng
chợt bên trong dường như có 2 cây kim chích vào ngón tay đau nhói, khiến tôi
phải rụt tay lại – thử lần nữa vẫn bị như cũ, rõ ràng trong ấy có “tà thứ dữ”!.
Kể từ ngày lập Miếu chiến sĩ, tình hình
trong XN yên ắng hẳn…
* Cho đến một ngày – ông GĐ điện cho tôi
báo: “Mấy hôm nay công nhân bị phá dữ quá mà không biết làm sao: ngủ trên
giường bị hất xuống đất, trên võng cũng bị… họ sợ quá đòi bỏ việc, không làm
nữa!”.
Tôi trụ thần, chuyển Vía xuống XN gọi
NBT – người chỉ huy quân lính ra hỏi, vong ấy nói: “Không phải chúng tôi, là
những người kia kìa!”. Theo tay chỉ, tôi thấy một nhóm âm vong và 01 vị Chúa
Quỷ! Điều tra, họ khai ra từ lá bùa của người vợ ông GĐ. Hỏi: “Nhiệm vụ?” – Họ
khai: “Phá khuấy và ngăn trở công việc”… Nghe lạ quá – tôi hỏi lại GĐ, ông ấy
kể chuyện vợ chồng đã ly thân mấy năm rồi – Hèn nào cô vợ ức chồng phá chơi cho
bỏ ghét!.
Tôi giải lá bùa, thu hết binh… mọi sự
lại bình yên…
Nhưng từ đây trở đi là những tháng ngày
“khổ nạn” khôn cùng của ông GĐ – Từ một người Đảng viên trí thức cao, không mê
tín dị đoan… đến chỗ bị tà đánh liêu xiêu từng ngày một… Khi tôi viết hết
chương này, chuyện của ngài GĐ vẫn chưa chấm dứt, vẫn còn chưa hết “nợ trần
ai!”.
* Một hôm – ông GĐ lên nhờ tôi chẩn
bệnh: cả tuần nay bị đau nhừ cả người, cột sống như bằng gỗ, mỗi sáng thức dậy
phải dựa tường lần vách mới đứng lên được… Hỏi lại, tiền sử ông chưa từng bị
đau như vậy bao giờ!
Tôi kiểm tra, thấy có 1 lá bùa do 1 Chúa
Quỷ và 12 binh là quỷ án vào – Mời Chúa Quỷ ra truy hỏi, họ báo lá bùa ấy do
người vợ của ông GĐ chuộc về để hại ông…
Tôi giải bùa, trả binh tướng về cho Thầy
tổ, ngay sáng hôm sau ông GĐ trở lại bình thường, không còn bị đau nhức nữa…
* Đến một ngày – ông GĐ đi ăn đám tiệc ở
nhà người bà con bên vợ! Vừa về đến cơ quan, ông phát nôn ói và đau bụng quằn
quại, đầu lại nhức như búa bổ, như có ai cầm kềm mà kẹp chung quanh đầu! Khi
nhờ người điện thoại cho tôi, ông nói không thành tiếng…
Kiểm tra, tôi thấy ông bị bùa đánh! Tôi
trục bùa, thu hết binh tướng – dặn ông nếu sau 15 phút nữa chưa hết thì điện
cho tôi. Quả nhiên, chỉ 15 phút sau ông GĐ đã hoàn toàn trở lại bình thường,
không còn nôn ói, đau bụng và cũng hết nhức đầu!
Qua những lần đau “đột xuất” như vậy,
ông GĐ mới tin lời tôi nói là mình bị bùa đánh… Tôi bảo ông trụ thần nhớ lại
khuôn mặt của từng người trong bàn tiệc chiều hôm ấy, tôi phát hiện ra chủ của
lá bùa là… bà Mẹ vợ!
Ông GĐ rất ngạc nhiên: “Không lẽ nào! Mẹ
vợ tôi hiền, ăn chay trường và tu tại gia, làm sao có thể ác như vậy?”.
Mấy hôm sau, ông GĐ cùng chị NT lên nhà
tôi. Tôi bảo ông trụ thần nhìn lên bàn thờ Cửu Huyền nhà Mẹ vợ của ông, để tôi
theo đó mà tìm hiểu xem sao… Nhìn theo ông, tôi thấy trên bàn thờ Cửu Huyền có
bày 03 cái… sọ người!
Tôi ngạc nhiên, chẳng hiểu gì cả: “Sao
lại có sọ người trên bàn thờ?” Trụ thần nhìn ra chung quanh, tôi thấy ngoài sân
trước, nơi có bóng cây cao – Lúc ấy ánh trăng đang chiếu lờ nhờ… có 1 số con
vật hình thù rất lạ: giống chó mà không phải chó, chó sói cũng không! Mõm của
chúng giống như mõm chó nhưng ốm và dài hơn, với những chiếc răng như răng nanh
nhọn hoắc, nhe ra trông chỉ chực xé mồi!
Thân chúng ốm và dài, lông màu trắng
tuyết dài và mượt mà óng ánh dưới ánh trăng, chiếc đuôi dài chấm đất trông rất
đẹp – Có điều nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu sắc máu và những chiếc mõm nhe ra đầy
nanh nhọn, ai thấy cũng phải rùng mình… Suy nghĩ mãi, tôi vẫn chẳng hiểu thực
hư ra làm sao!
Khi ông GĐ và chị NT chào ra về, chợt
tôi nghe mắt trái của mình giật 3 cái rất mạnh và rõ ràng – Thường khi, mắt
trái tôi bị giật như vậy là điềm báo có chuyện xui sắp xảy đến tức thì! Lo sợ,
tôi gọi chị NT lại nhắc nhở chị và ông GĐ phải cẩn trọng khi đi đường, đồng
thời cho Thiên binh theo hỗ trợ…
Quả nhiên, lát sau chị NT điện báo cho
tôi: Đang đi trên đường, ngang đoạn có đèn đường sáng sủa đàng hoàng – Tự dưng
như có ai bịt mắt không thấy, đâm xe vào 2 người thanh niên đang đi bộ trên vỉa
hè… May mà họ kịp nhảy tránh, quay lại làm dữ với chị NT – Chị chỉ biết năn nỉ
mà xin lỗi. Lạ một điều, 2 người đi đường mặc áo trắng, màu trắng chói rõ dưới
ánh đèn, thế mà chị không nhìn thấy thì thực lạ lùng!
Vậy đó! Nạn đến thì vẫn đến, có Ơn Trên
cứu mới qua, nhưng bàn tay khuấy đảo của Tà phép mới đáng sợ làm sao!...
11 giờ đêm hôm ấy, tôi thiền định xin
hỏi Điển: “Ba sọ người trên bàn thờ Cửu Huyền là gì?”. Chỉ nghe có một tiếng
nói vang lên trong đầu, không biết của ai: “Thiên Linh Cái – tà độc đấy!”. Bản
thân tôi cũng chưa biết Thiên Linh Cái là gì!
Qua hôm sau, tôi tìm hỏi – Bạn bè mỗi
người nói một kiểu! Có người bảo: “Phái ấy luyện phép bằng cách vào nghĩa trang
đào trộm mộ những người mới chôn là đồng nhi hoặc gái đồng trinh, cắt lấy đầu
đem về luyện”… Người khác lại nói: “Chính tôi đã được vào một nơi thờ cúng và
làm phép của phái ấy: ngay giữa nhà là 1 sọ người sơn trắng treo trên một sợi
dây. Trên bàn thờ có 2 cái sọ người sơn đen, mỗi khi có ai đến xin cầu hỏi
chuyện gì, vị Thầy vào phòng thờ lắc chiếc sọ sơn trắng – Nó đung đưa trên sợi
dây tới lui, xoay vòng, sang phải hay sang trái để trả lời theo một quy ước
riêng nào đó của Giáo phái… Từ trong chiếc sọ phát ra tiếng “kọt kẹt” y hệt như
tiếng người nghiến răng, nghe mà lạnh tóc gáy!”.
Có người lại bảo: “Phái đó luyện phép
bằng máu chó”… Chẳng biết đâu mà lần! Nhưng quả thật những huyền thoại mà tôi
nghe được đã làm tôi sợ đến “mất hồn”! Tôi đâu muốn can thiệp vào chuyện của
người, ngặt nỗi thấy khổ quay lưng sao đành, nếu tôi không giải kịp, chưa biết
ông GĐ ấy đi về đâu – có thể bệnh viện chẩn đoán là bị trúng thực, đưa đi rửa
ruột, tiêm kháng sinh các loại, rồi lại vô nước, vô đạm, nằm viện một, hai ngày
– Tống vào bao tử bao nhiêu là thuốc men… Rồi cũng hết bệnh, nhưng lá Bùa và
đội Am binh thì còn nguyên trong người, có Trời mới biết họ còn quậy đến đâu!
Huyền thoại thì nhiều, nhưng sự thật đến
đâu thì chưa ai biết… Điều mà tôi chứng kiến bằng thể Vía và cảm nhận của xác
trần, thực hư cũng chẳng biết thế nào, chỉ có một điều rõ ràng là khi tôi giải
Bùa, trả Binh gia về với Thầy tổ xong, bệnh nhân ngay lập tức trở lại bình
thường, không còn thấy di chứng gì! (Đầu tiên – Tôi chỉ giải Bùa chứ không chữa
bệnh, tôi dặn BN: Nếu sau 30 phút vẫn chưa trở lại bình thường thì điện cho tôi
để tôi chữa bệnh thêm! Khi bùa hoặc phần âm được giải ra, các triệu chứng bất
thường biến mất gần như “ngay lập tức” như thế là bệnh do tà âm chứ không phải
là bệnh thật!) Điều đặc biệt khi ta điều trị là: nếu bệnh do xác trần sau khi
chữa thường không hết ngay – nhất là bệnh do nhiễm khuẩn – Với bệnh do “trúng
tà”, khi tà được giải ra người bệnh liền trở lại bình thường…
* Hôm sau – ông GĐ lên nhà, tôi để cho
ông trụ thần nhìn vào mặt bà Mẹ vợ – Qua đó tôi thấy âm căn của bà là… một yêu
nữ tuổi độ 35 – 40, tóc cắt ngắn gần chấm vai, người to khỏe…
Bực quá – tôi bắt nhốt Am Căn, sau rồi
nghĩ lại thấy mình can thiệp sâu như thế là không nên, vì đó là chuyện “nghiệp
quả” của gia đình, tộc họ… Tôi bèn thả Am căn ra!
Ngay tối đêm hôm ấy, tôi bị các vị Thầy
tổ Thiên Linh Cái đánh cho một trận “vô tiền khoán hậu”, một trận kinh hoàng
nhất trong lịch sử hăm mấy năm “chịu đòn thế” của tôi!
… Đang nằm ngủ “lơ mơ” – Tôi chợt nghe
đâu đó khí lạnh chụp vào người, rét lạnh từng luồng – tứ chi và cả toàn thân rũ
rượi, không còn nhúc nhích hay cử động gì được…
Lúc đó, thần thức vẫn còn tỉnh táo, tôi
biết được ngay: nếu không kịp phản công, ắt tôi sẽ chết tức thì, giống như 1
cơn “trúng gió đột tử” vậy! Vừa nhìn thấy 1 khuôn mặt Quỷ chờn vờn trước mặt,
cùng với bàn tay to bè chụp lên đỉnh đầu, tôi tống ngay một đấm văng ra một
bên, vùng dậy trói nghiến nhốt ngay vào KTT – Chưa kịp hoàn hồn… lại khuôn mặt
thứ hai, thứ ba… Vía tôi thấy mình “tả xung hữu đột” y như một Võ tướng tài ba
– Đánh bắt! Lại đánh và bắt!... Tổng cộng 12 tên “ác quỷ” với gương mặt bất cứ
ai nhìn thấy cũng phải “thất tởm kinh hồn”!
Xong – khi tất cả chung quanh trở lại im
ắng, chỉ còn tiếng con thạch sùng tắc lưỡi trong bóng đêm, tôi mới ngồi dậy ôm
mặt và khóc ngất!!
Từ đó cho đến sáng, tôi không dám ngủ
nữa… chỉ sợ nhắm mắt lại thì lũ quỷ ma kia lại lăm le mò tới tấn công. Dễ đã
nghìn lần như thế, tôi có cảm giác mình như con thú hoang bị dồn đuổi cùng
đường ở một góc rừng xa lạ, chung quanh chực chờ những phát súng thợ săn… Chỉ
có 1 tôi – một mình tôi với tứ bề kẻ thù truy đuổi, đâu còn ai giữa gió bụi
đường trần…
Lúc đó, cho dù tôi có kêu cứu đến khản
cổ cũng chẳng ai bên cạnh – Điển Ông mất tăm, các Đấng và Mẹ Bề Trên cũng im
hơi lặng tiếng – Nỗi đau thương và oán hận ngập tràn!
Chỉ vì để cho tôi một mình chèo chống
như vậy – Nên trong những cơn oán thán tột cùng tôi đã “dẹp” bàn thờ Phật,
giống như một cuộc cách mạng, vùng lên đảo chánh… Một thời gian ngắn thôi, rồi
đâu lại vào đấy – Tôi lại tự nguyện cầm lấy “Thượng Phương bảo kiếm” đánh đông
dẹp bắc, lại dấn thân vào giông bão một mình!
Tôi vẫn biết một điều: Các Đấng cũng như
Điển Ông không bỏ tôi đâu, họ vẫn lặng lẽ chứng kiến đấy thôi. “Kiếm báu nằm
trong tay nó, thua thế nào được! Cho dẫu thua, khi nó gục xuống thì chúng ta
lại dụng phép cho “cải Tử hoàn Sinh” dễ như trở bàn tay!”.
Để rồi xem, rồi nó lại ngoan ngoãn đứng
lên “Lảnh An Tiên Phong” cho mà coi! Cứ như chuyện Tề Thiên Đại Thánh, dụng
phép thần thông bôn ba cùng trời cuối đất, nào hay chẳng qua được… ngón tay của
Phật Tổ Như Lai!
Bị 12 tên “Quỷ tướng” tiến đánh, tôi đau
nằm ròng rã mất đúng 1 tuần lễ! Đến khi đứng dậy được, loay hoay như “gà mắc
tóc”, chẳng biết phản ứng ra sao – Vọng động chỉ e “lợi bất cập hại”, còn im
lặng chịu nhịn cho qua thì cũng… nhục!
Nói thực ra thì tôi sợ đến khiếp, sau
lần bị đánh đòn “tập trung” ấy – Sợ cho mình thì ít, sợ cho các con và ông GĐ
lại nhiều! Đánh ta không được, họ xoay qua đánh chéo những người thân và “thân
chủ” của ta, trở tay làm sao kịp?!
Cảm giác bất an – tối đêm đó độ chừng 11
giờ hơn, tôi trụ thần đi xuống tận XN của ông GĐ ở Bình Dương, kiểm tra lại
“tình hình trật tự trị an” xem sao!
Đầu tiên – cảm giác của tôi là một sự
bình yên, tĩnh lặng bao trùm toàn bộ XN. Cẩn thận hơn, Vía tôi bước vào văn
phòng GĐ, nhìn lên bàn thờ Phật Bà… Lạ nhỉ! Không thấy tượng Phật đâu, chỉ thấy
1 bóng đen trùm kín mặt ngồi trên đó – Tôi sinh nghi, bước lại gần nhìn cho rõ
hơn, chợt nghe từ trên đỉnh đầu phủ chụp xuống 3 luồng, chỉ nhẹ nhàng như luồng
gió mát… “Mình trúng đòn rồi!” – Tôi lì lợm đưa hào quang Thượng Đế xuống bàn
thờ, cố tìm xem có Điển Phật Bà ở đó hay không – Vẫn một màu tối đen và pho
tượng người màu đen với khăn trùm kín mặt…
Lo sợ – tôi rời XN, trở về lại xác trần!
Ngồi suy nghĩ, tính toán: “Vậy là tượng Phật Bà bị Thiên Linh Cái án tà phép
vào rồi… Cũng phải thôi! – Vì tượng Phật ấy là do bên phía nhà vợ ông GĐ thượng
Trang thờ. Làm sao bây giờ??”. Cùng đường, tôi ra thắp hương trên bàn thờ Phật,
trình sự việc lên Mẹ để xin người trợ cứu…
Đến trưa hôm sau, trong khi đang nằm
nghỉ trưa trên giường – Vía tôi thấy có 1 người phụ nữ lạ đi vào nhà, theo sau
là 1 đứa trẻ ôm trên tay chiếc thùng giấy vuông vức – Đứa trẻ thận trọng đặt
chiếc thùng xuống đất ngay cửa phòng khách, rồi cả hai quay ra, mất dạng… Vía
tôi thấy mình chạy theo dõi tìm mà không thấy – trở vào, tôi thận trọng bước
tới mở nắp thùng ra. Trong đó là 1 đứa trẻ bé xíu động chừng 2, 3 ký lô – Người
không phải người, thú không ra thú, da nó nhăn nheo như cụ già trăm tuổi, hai
mắt tròn xoe như mắt cá, đầu trọc lóc bóng loáng với vài ngọn tóc lơ thơ… Hỏi
thế nào nó cũng chẳng trả lời, chỉ giương mắt nhìn tôi không chớp, ý không phải
sợ cũng chẳng thấy có biểu hiện gì!
Tôi ngồi ngẩn ra với bao thắc mắc trong
đầu, xãy nghe Điển ứng báo: “Lệnh Chủ Thiên Linh Cái…” À – thì ra vậy! Ơn Trên
lặng lẽ giúp tôi đây mà!
Sực tỉnh – tôi cho cả chiếc hộp vào KTT
để “bảo đảm an toàn”, xong trụ thần chuyển Vía lên giữa không trung, chắp tay
xin được tiếp kiến vị Tướng chủ quản của phái Thiên Linh Cái!
Ngay tức thì, tôi thấy một vị ăn mặc như
Tướng nhà Trời bước vào – trông bề ngoài dung mạo “oai phong lẫm liệt, cốt cách
phương phi” – Tôi cung kính mời ngồi, xong hỏi: “Có phải 12 Tướng đánh tôi lúc
nửa đêm hôm trước là người của Ngài hay không?”. Người ấy gật đầu xác nhận! Tôi
“dụng kế cầu hòa”, xin thưa: “Chúng tôi là người nhà Phật, chỉ cứu người chứ
không hại người… Chỉ xin Ngài tha thứ cho nếu có lỡ xúc phạm đến người của Giáo
phái – Chỉ vì ông GĐ đây là bạn của tôi, không thể làm ngơ! Thôi thì để chứng tỏ
thiện chí của mình, tôi trao trả 12 vị Tướng đã bắt nhốt đêm qua, chỉ bởi họ
nửa đêm thừa cơ đánh lén chứ tôi không hề muốn vọng động! Tôi chắp tay cầu xin
Ngài ban cho một ân huệ: từ nay trở đi không cho phép ai trong giáo phái của
Ngài động chạm đến chúng tôi cùng với người bạn là ông GĐ đây!”.
Vị Thần ấy bảo: “Thưa cô, tôi không đủ
tư cách để ngăn cản họ!” – Nói rồi quay lưng ra đi… Ức quá, tôi gọi lại: “Tôi
có một vật muốn trình cho Ngài trông thấy, thưa Ngài!” Rồi nhẩn nha nói tiếp:
“Hôm qua, tôi đi ngoài đường, tình cờ nhặt được, xin phép hỏi Ngài có biết vật
này là gì hay không ạ?” – Tôi mở chiếc thùng giấy, vừa thấy hình hài đứa bé
“Quái Nhân”, mặt ông ấy biến sắc hẳn, hai mắt mở to nhìn, không nói được tiếng
nào!
Tôi lại nói: “Tôi biết đây là vật báu
của các người, nay nếu thuận theo yêu cầu của tôi, tôi sẽ xin trao trả – bằng
không thì chẳng biết điều gì sẽ xảy ra!”.
Ông ta ngần ngừ một chốc, tôi cho Thiên
binh cất thùng giấy vào KTT, chỉ e bị ông ấy dùng phép mà cướp mất! Ông ta bảo:
“Để tôi về hội ý lại!” Nói rồi đi mất…
* Chúng ta chuyển sang một mắc xích khác
của câu chuyện – thập phần lý thú! Cho dẫu đã trải qua vài tháng rồi, mà nay
ngồi viết lại lòng tôi còn thấy hồi hộp, lo sợ như lúc sự việc đang còn diễn
biến vậy!
Y hệt như chuyện Kiếm hiệp kỳ tình,
những tác phẩm của Kim Dung hấp dẫn người đọc từ đầu đến cuối… Giờ chính tôi
lại hân hạnh là tác giả viết ra tác phẩm và cũng là người đóng vai diễn tuồng
chính, mặc dù ngay trong lúc đó thì sợ đến “thất kinh hồn vía” – Thấy ông GĐ
đau bụng quằn quại, nhức đầu và nôn mửa ta mới biết sức mạnh đáng sợ của Tà
phép đến chừng nào!
Nhà văn Kim Dung viết ra tác phẩm của
mình bằng khả năng suy diễn, tưởng tượng, do dầy công tìm hiểu và nghiên cứu
các chiêu thức, tình tiết… Còn tôi lại viết tác phẩm của mình bằng hai mươi mấy
năm thực nghiệm từng trải, với những đánh đổi không nhỏ cho những kết quả lớn –
những cơn đau dài dặc triền miên và sự lo sợ bất an chỉ trang trải cùng đêm
trắng, một mình!...
Nguyên chị NT có 1 tượng Quan Công bằng
gỗ rất đẹp, to độ chừng 4, 5 tấc gì đó – tượng tạc hình Quan Công đang ngồi
trên lưng ngựa điều Binh ứng chiến!
Khi tôi xuống nhà, thấy chị NT đang để
pho tượng trên bàn thờ Thần Tài sát bên cửa ra vào buồng, hướng mũi giáo đang
xốc thẳng vào cửa, tôi bảo: “Em nghe người ta nói không được để tượng quay
hướng vũ khí về phía cửa như thế này, loạn động trong nhà dữ lắm! Vả lại nhà
chị không có đàn ông, chị không được phép thờ Ông, cho dù để chưng cho đẹp cũng
vậy!”…
Độ nửa tháng sau – chị NT điện lên, than
với tôi: “Dạo này trong nhà liên tục xảy ra biến cố, không biết tại sao! Nhiều
tiếng thị phi và xui rủi như cơm bữa…”. Tôi đến nhà chị, thấy tượng Quan Công
vẫn còn nguyên chỗ cũ, bèn nói: “Nạn tai đến từ đây chứ đâu – Em đã nói rồi
mà!”.
Chị bảo: “Tiếc pho tượng đẹp quá, với
mình cũng nghĩ để chưng cho đẹp mà không thờ chắc không sao – Ai ngờ!...”. Chị
em bàn cùng nhau, nhất trí đưa xuống Bình Dương tặng cho người em kết nghĩa là
ông GĐ.
Ông GĐ đem tượng về, bày chung trên đầu
tủ trong văn phòng – cùng với 3 tượng nữa (cũng là tượng Quan Công). Ba tượng
kia nhỏ hơn và là tượng tĩnh (không điều binh, chỉ đọc sách và chống gươm). Lên
nhà tôi, ông mang ra khoe ảnh chụp 4 tượng đang bày trên đầu tủ… Vừa trông thấy
– Vía tôi đã nghe tiếng vó ngựa phóng sầm sập rất dũng mãnh, Ngài Quan Công
ngồi trên lưng ngựa điều Binh, tay cầm thương đâm lia lịa vào ngay chính giữa
khoảng trống (nơi đang bày 4 tượng vòng quanh). Tôi biến sắc: Thế này là tiêu
rồi – “lợi bất cập hại”, đem tượng về để ở đó là có loạn động ngay tức thì cho
xem!
Trong lúc tôi đang ngồi suy nghĩ, xem
nên giải quyết tình huống này ra sao – Chợt nghe trong đầu tiếng Điển Ông nói:
“Bảo ông ấy đi tìm mua 1 viên thạch anh màu hồng hình quả trứng, để lên một hộp
gỗ màu đen tương tự như gạt tàn thuốc, có chỗ tròn lõm ngay chính giữa – dựng
đứng viên thạch anh để vào đó, xong tìm mua 1 chậu cây phát tài loại nhỏ xíu,
trồng thành nhiều tầng hình chóp”.
Tôi hỏi: “Để làm gì?” – Ông đáp: “Thạch
anh màu hồng là thắng khí, toàn cuộc như vậy sẽ là thắng hội”… Ông còn giải
thích thêm: “Thạch anh màu lam và màu tím là tĩnh khí, màu xanh là thanh khí,
màu đỏ là sát khí, màu đen hay xám đen là âm khí hay còn gọi là âm pháp!”
Nghe tôi nói, ông GĐ về mua ngay 1 viên
thạch anh, thuê người mài y hình quả trứng!
Vài hôm sau – quả nhiên ông GĐ gặp đủ
thứ tai ương nặng nề liên tục kéo tới, khi ông ấy báo với tôi, tôi đành xuống
tận XN ở Bình Dương để cúng giải giúp cho ông – và cũng để giải quyết cho tận
gốc vụ án “Thiên Linh Cái”.
“Một công đôi việc” – tôi cho cúng chiêu
đãi âm vong, các vị Thần cùng lễ ra mắt Quan Ngài Thánh Đế Quân! Thấy tượng
linh ứng như vậy, tôi bày ông GĐ xin phép thờ Quan Công luôn – Song bàn đi tính
lại, chỉ xin “thờ vọng”, dâng lễ ngày vía 13 hàng tháng thôi… vì e thượng Trang
đàng hoàng mà thờ cúng không nghiêm sẽ bị “Điển Ông” phạt!
Trước đây đã một lần đích thân Ngài Quan
Công về tại nhà tôi, phán bảo và chuẩn cho phép cậu Phòng (người em kết nghĩa
của tôi) được “thờ vọng” Quan Thánh Đế Quân bằng cách may 1 túi vải để hình
Quan Ngài vào đóng đinh treo trên vách, mỗi tháng đến ngày 13 sẽ đem ra cúng
Vía Ông vào đúng Ngọ rồi lại đem cất vào y như cũ (vì cậu Ph chưa có gia đình,
còn ở nhà cha mẹ).
Tôi cho bày 03 mâm: một cúng các chư vị
Thần, 1 cúng Quan Thánh Đế Quân – và 1 cúng âm phần! Đem tượng Ông ra lau để
“tẩy trần” – Vía tôi ứng nghe Ông nói: “Để ta cho 1 hợp đồng lớn có tiền ngay
làm lễ ra mắt tặng cho GĐ nha!” – Tôi nói lại, ông GĐ nghe qua mỉm cười…
Vậy mà hơn một tuần sau, ông GĐ khoe với
tôi: “Ông linh ứng quá, quả nhiên tôi vừa nhận được 1 hợp đồng lớn lại nhận tiền
ngay!... Còn bao nhiêu công trình làm trước trả tiền sau, thu hồi công nợ cũng
khó, kẹt vốn quá!”.
Hôm đó – ngay khi tôi đang đứng khấn ở
bàn cỗ cúng thỉnh Linh Điển của Ngài Quan Công – Vía nghe tiếng ngựa hí vang
trời, nhìn ra ngoài cổng XN thấy một đoàn hùng binh cưỡi ngựa phóng vào, ăn vận
toàn một màu đen…
Điển Quan Ngài nói với tôi: “Ta cho mang
500 binh về trấn nhậm tại đây – Đó là lệnh Trên, để hỗ trợ cho ông chủ bảo an
XN” – Tôi nói lại, ông GĐ vừa mừng vừa sợ: “Thờ Quan Công khó dữ lắm, lễ không
đàng hoàng là bị phạt chết luôn đó!”.
Suy nghĩ mãi, tôi đã biết căn cớ tại sao
rồi – Nguyên Linh căn của ông GĐ là một vị Thiên Tướng nhà Trời, nay gặp lúc
nạn tai dồn dập, Trên cho người xuống giúp… Đương nhiên GĐ là người tốt, nếu
không thì cũng thua!
Đã vài lần, tôi được diện kiến “dung
nhan” vị Tướng Trời ấy, người cao to trắng trẻo, oai nghi lẫm liệt, mày rậm mắt
sáng với đôi mắt to – trung thực mà ướt át, đa tình! Hèn gì chẳng gây nên
nghiệp chướng khi đầu thai làm người trần thế…
Nhân chuyện này – tôi lại phải dẫn dắt
bạn đọc đi “lạc đường” một chút, rời khỏi cỗ cúng “đang hồi gay cấn” tại XN –
trở về tại nhà tôi, nghe “kể chuyện đời xưa”:
Xưa… xưa lắm – tận nơi Thiên Đình có 1
vị Thiên Tướng phải lòng một Tiên Cô…
Luật Trời rất nghiêm, không cho hai
người lấy nhau – Cả hai bèn dẫn nhau trốn xuống trần để được “nên chồng nên
vợ!” – Trải qua mấy kiếp rồi không biết, chỉ biết rằng Tiên Cô kia bị vướng lục
dục thất tình sa vào đường dữ, trở thành một âm căn Nữ yêu tinh – Ham muốn bạc
tiền và danh vọng, dùng bùa chú hại chồng (kiếp này là Ngài GĐ) để mong thu tóm
tài lộc cho riêng mình!.
Vốn các Tiên nữ – vì hình dung xinh đẹp
lại thích điểm trang nên xuống trần dễ bị lôi kéo thành ra hư hỏng, tạo nên
nghiệp chướng nặng nề, hết kiếp từ Tiên nữ thành ra Yêu nữ! Lòng phẫn hận lại
càng tạo thêm ác nghiệp sâu dầy, luân hồi trả vay kiếp kiếp, mất lối đi về đọa
lạc không nguôi…
Vị Thiên Tướng thì tốt, không có Am căn
nhưng vướng bẫy tình, chạy đường nào cho thoát! Về gặp tôi, vị ấy cúi đầu nhận
tội – vì si mê Yêu nữ (đương nhiên yêu nữ có nhiều “chiêu pháp” hơn Tiên Cô)
nên giờ ông GĐ phải gặp nghiệp chướng như vầy! Vị Thiên tướng ấy hiền lành và
nhu thuận lắm – xin cúi đầu nhận tội và nhờ tôi giúp cho ngài GĐ thoát qua ách
nạn…
Như vậy – trong kiếp hiện tại, ông GĐ là
Linh căn vị Thiên Tướng, còn người vợ chính là Yêu nữ âm căn – đang tìm mọi
cách mưu mô và sử dụng bùa chú, âm pháp của mình để hại chồng, hầu tranh đoạt
tài sản!
… Chúng ta trở lại văn phòng GĐ, để
chứng kiến tiếp tục “màn hai cảnh hai” lễ cúng đang hồi hộp và hấp dẫn…
Sau cỗ cúng các chư vị Thần, tôi “kính
mời” vị đại diện cai quản giáo phái Thiên Linh Cái về! Tôi thưa: “Với tấm lòng
của người nhà Phật cứu người chứ không hại người! Nay chúng tôi muốn xin dàn
hòa, để cầu bảo an cho ông GĐ đây – cùng với tất cả chị em Nhân Điện của nhóm
chúng tôi, từ nay trở đi không bao giờ bị giáo đồ của Ngài xâm hại nữa! Lộc lễ
chúng tôi dâng lên, tiền bạc lộc thực cùng Linh vật của giáo phái làm quà, cầu
xin Ngài nhận cho!” – Ông ta gật đầu đồng ý, để cho bảo đảm, tôi mời Mẹ Diêu
Trì ngự về chứng kiến và Cửu Huyền Thượng Thiên! Vía tôi thấy Mẹ Diêu Trì cùng
vị Thần chủ vọt một cái, lên đứng giữa trời, ông ấy xoay lưng cung tay xá bốn
hướng – Họ nói gì tôi không nghe thấy, chỉ biết rằng mọi điều khoản đã thỏa thuận
xong. Tôi đốt hóa tiền vàng, trao Linh vật, ông ta nhận lấy và… biến mất!
Từ ấy đến nay – đã vài tháng trôi qua,
ông GĐ cũng như chị em chúng tôi thảy đều “bình chân như vại”, không còn bị
đánh liên tục như trước nữa! Đó là nhờ tấm lòng ân cứu của Bề Trên, mang tặng
Linh vật để làm điều kiện đổi trao – xem như cứu một “bàn thua trông thấy” của
tôi!
Người xưa bảo: “Bứt dây động rừng”, hay
“chọc nhằm ổ kiến lửa”… Trong hai mươi mấy năm làm việc của tôi, chuyện như thế
này là thường – Song bị 12 dũng tướng đánh úp giữa đêm khuya thì quả là chuyện
“vô tiền khoán hậu”, thực là hổ thẹn cho các “Đấng mày râu”…
Họ cho binh tướng mai phục ở nhà tôi,
chị em Nhân Điện ai tới chơi ra về cũng bị đánh dữ, hỏi ra cũng đều được báo là
bên phía Thiên Linh! Một mình tôi chịu “một cổ mấy tròng” vừa chiến đấu bảo an
cho mình vừa cho ông GĐ, lại còn phía chị em nữa. Vậy mà – Trời ạ! Tôi chỉ là
“Nhi nữ thường tình”… Quả là các Đấng đã đặt lên vai tôi một gánh nặng quá mức,
phải không các bạn?!
Chuyện về ông GĐ đã khá dài, các bạn đọc
nhiều đâm chán, e ngủ gục mất! Tôi xin phép chuyển sang đề mục khác vậy nhé!
Chúng ta sẽ gặp lại ngài GĐ ở HMLK tập 3.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét