53. THỰC HÀNH CỤ THỂ (13)
Chị NT ( Người tôi đã kể vào tập I),
duyên lành xui tôi gặp chị, cũng là duyên lành khi chị gặp tôi … Chị bắt đầu
hướng theo Chánh pháp, đi vào đường Đạo từ đó!
Mới tròn một năm mà chuyện kể về chị đã
dài bằng một bản trường ca… Ngày đầu tiên chị đến nhà tôi – Mẹ Diêu Trì đã về
nói chuyện Đạo, chuyện đời cho chị nghe, và cũng gần như ngay lập tức chị Giác
ngộ! Nhớ lời Mẹ nói: “Phần hành nào đưa về cửa ấy.” Chị NT cũng đã vài lần đặt
lòng tin vào đâu đó, sau thấy chưa mãn nguyện lại rời bỏ ra đi – cho đến một
ngày …
Tôi xin Điển soi căn, tìm ra phần Linh
căn của chị là một Thánh nữ cao – Đệ tử ruột của Mẹ Lê Sơn. Hèn nào từ ấy về
sau, mọi hoạn nạn của chị đều có bàn tay Mẹ chuyển dời …
Hôm đó, khi phần Linh căn của chị về,
tôi nhìn thấy, biết ngay là bị đọa trần. Khi tôi hỏi lý do, Mẹ Diêu Trì quay
lưng, giở áo cô ấy cho tôi xem: những vết roi chồng chéo, đan xen thành sẹo:
sẹo lớn, sẹo nhỏ, phần thịt như một mảnh đất bị cày xới loang lỗ, trông thấy mà
“nát ruột”.
Mẹ nói là chị không có tội, nhưng vì bị
chồng đánh đập dã man, chị sinh lòng phẫn hận, nên cứ đọa trần hoài…
Mẹ Diêu Trì thương chị lắm! Trong suốt
sáu năm về ở chỗ tôi, chỉ có hai người được Mẹ đích thân tìm về không đợi cầu
kiến là ông H.A (đứa con trần xác của Mẹ) và chị NT - Người đệ tử bất hạnh của
Mẹ Lê Sơn!
Chị như là người chị tựa nương của tôi
và cũng là “gánh nợ”. Mỗi lần chị lên là có chuyện cho tôi làm, mà chị lên
thường lắm...
Chị nôn nao, háo hức, vội vã để làm
chuyện công đức – cứ như sợ không kịp tháng, kịp ngày. Những người và chuyện
chị đưa tới đều nặng nề, khó giải. Tôi “bị đòn” mệt xỉu – Còn chị, nghe tôi
bệnh là chạy lên, đem các thứ chất đầy tủ lạnh để tôi ăn cho có sức mà chịu đòn
… Rồi dọn quét, rồi nấu nướng thay tôi!
* Lần nọ, chị bị đau cổ, mỏi bại hai vai
– Tôi chẩn thấy do bị Cửu Huyền hành, tôi có hứa để từ từ rồi xin giải nghiệp
Cửu Huyền cho chị.
Thường các âm phần họ nhạy lắm – có ai
tới nhà tôi vài lần, bắt đầu giác ngộ đường Đạo là họ bám theo, ra mặt để cầu
xin được cứu! Nhất là Cửu Huyền, hết phần nầy tới phần khác … Các chị em Nhân
Điện khi học xong lớp 5.2, bắt đầu phát triển tâm linh – Bước đầu tiên là trả
nghiệp Cửu Huyền.
Trưa hôm sau, tôi nằm nghỉ trưa – Đang nửa
mê nửa tỉnh bỗng thấy trôi vào một giấc mơ lạ: tôi thấy mình giúp chị NT cải
táng phần mộ ông bà Cửu tộc, đào lên chỉ thấy hai, ba bộ xương người, còn lại
toàn xương heo với chó … Tôi hỏi, chị NT trả lời: “Đó là những người ngày xưa
có công với ông bà, chết rồi được táng chung trong phần mộ Cửu Huyền”
Trưa – mệt quá tôi leo lên gác nhà chị
nằm nghỉ, nấu cơm xong chị NT gọi tôi xuống ăn cơm. Lúc đó cả người tôi đau nhừ
tử, không thể trở dậy được nữa … Cố lết tới cầu thang, tôi không dám leo xuống
vì sợ sẽ té từ trên cao xuống. Chị NT lại gọi, tôi đành trả lời: “Em đau quá,
không đi được nữa rồi”. Đến đó, tôi tỉnh dậy …
Vừa trở mình, tôi thấy quả thực là mình
đang đau y như vậy – trên giường … Tôi biết chuyện nầy không phải nhỏ!
Chị NT lên lần nữa – tôi điều tra ra hai
ông Thần Tổ nghiệp với một trăm hai mươi Binh gia hồn xiêu phách lạc đói rét
lang thang tự bao đời bao kiếp rồi chẳng biết …
Hai vị Thần Tổ nghiệp xin chiêu đãi binh
gia, để họ đói họ quậy phá, trong tộc Tổ phát sinh loạn động, nạn tai dồn dập,
tội nghiệp cho con cháu đời sau. Thế nhưng họ nhất định không cho “Giải giáp
binh gia” … Mãi đến gần một năm sau, họ mới tự nguyện cho Giải Binh – đưa hai
Thần nghiệp Tổ về nhà thờ Họ.
* Chị NT dạo ấy đã học Nhân Điện đến lớp
mười ba, nhưng vì cảm nhận ít, chị hay thiếu tự tin – Chuyện gì cũng chạy lên
tìm tôi … Giống y cô Lan (học viên Nhân Điện) – hai người cứ như một sứ giả
phần âm, các âm vong níu chị để chị đưa lên tôi xin cứu.
Có lần – chị nghe ứng báo liên tục từ
khoảng luân xa ba trở xuống. Thường người học viên Nhân Điện sẽ nghe phần âm
báo bằng cách khều móc nhẹ trên người hoặc co giật, đau nhói cơ bắp: từ luân xa
ba trở xuống là phần âm bên ngoài – cấp thấp. Từ luân xa bốn trở lên là phần âm
Cửu huyền, khi họ ứng về ta sẽ nghe đau mỏi, tê bại hoặc đau cứng phần cổ và
vai – Tà cao sẽ làm ta ớn lạnh từng hồi dọc sống lưng và “nổi da gà” từng đợt
trên người!
Chị NT đếm cả thảy mười ba đợt, ứng báo
có mười ba phần âm – Chị bảo: “Để từ từ đừng có níu tôi nữa, để tôi nấu cơm
xong sẽ kêu cô Lan giúp cho” … Thế mà họ vẫn cứ khều móc liên tục làm chị NT lo
lắng, phải điện cho tôi!
Tôi cho xếp hàng mà đếm - cả thảy mười
ba đứa trẻ. Chúng khai là các phần Linh căn trốn đi chơi, giờ bị Trên bắt đi
đày ở “Nhà mở Hòa Bình” … Tên một cơ sở, địa điểm hoàn toàn xa lạ với chúng
tôi!
Lúc đó tôi đang có khách, đành hẹn ba
giờ chiều sẽ tiếp xúc với chúng sau. Lũ trẻ lại trở về khều móc chị NT liên tục
… Hơn hai giờ, tôi thấy có bảy đứa trẻ chơi giỡn lăng xăng ngoài sân nhà tôi,
còn lại sáu đứa vẫn gác dưới nhà chị NT, theo khều chị liên tục suốt từ sáng
đến giờ.
Lũ trẻ con tuổi đều trạc bảy, tám đến
mười – Đứa nào cũng mặt mũi xinh xắn khôi ngô, mặc trên người bộ bà ba trẻ con
tay dài, quần ống rộng màu khói nhang hoặc màu trắng, tướng vui tươi hớn hở,
thông minh và láu lỉnh, trông dễ thương hết sức!
Ba giờ chiều chị NT lên nhà – chúng tôi
mua bánh trái cho chúng ăn và xin Mẹ cho đưa về núi tu tập. Mẹ Diêu Trì về mang
chúng đi, chị NT cứu được mười ba phần vong trẻ thơ xiêu lạc …
Lệnh Trên rất nghiêm khắc. Làm sai phải tội
đi đày, ngoan ngoãn chịu tội một thời gian rồi phần nào khôn thì đi tìm nơi ứng
cứu. Bề Trên có tha thứ hay không còn do các phần có ý thức chịu đựng và không
gây nên nghiệp quả mới, nếu có thì đừng hòng được cứu!
Cõi trên, cõi Địa ngục hay trần thế đều
như nhau: có Luật pháp thì cũng có cách ứng cứu, lách luật – Giống như người
Luật sư khéo biện hộ sẽ cứu được người bị sai oan. Có điều phải khôn khéo mà xử
trí, sao cho “hợp lý hợp tình” …
* Lại một ngày nọ – Chị NT nghe các âm
vong khều móc liên tục, chạy lên tôi. Điều tra ra bốn mươi tám âm vong và hai
vị chúa quỷ canh nghĩa trang gần nhà chị NT!
Kế hoạch chỉnh trang đô thị xóa các
nghĩa trang, di dời các phần mộ, nhưng các âm vong ở đấy thì đâu ai biết mà di
dời … Họ cứ ở tại chỗ, trôi dạt đầu hè góc phố khổ sở lang thang, gá ở lén lút
nhà người nầy, người nọ.
Chị NT xác nhận điều ấy đúng – vì khi
chị mua đất cất nhà có gặp xương cốt người chôn đã lâu, và nghe nói vùng chị ở
xưa kia có nghĩa trang – sau nhà nước lấy cốt dời đi …
Tôi hỏi: “Giờ các người muốn chuyển về
đâu?”. Vị Chúa Quỷ trông coi nghĩa trang nói : “Xin cho chúng tôi chuyển về
nghĩa trang Bình Dương – ở đấy đất còn rộng, các nghĩa trang ở trong thành phố
nầy đều chật cả rồi”.
Chúng tôi lại xin bề Trên chuẩn cho
chuyển năm mươi vong về nghĩa trang Bình Dương – Cung cấp cho họ tiền bạc và
lộc thực, xong phải chuyển thần thức tới nghĩa trang Bình Dương xin phép các vị
Thần đất đai và các vị Chúa Quỷ canh nghĩa trang cho chuyển năm mươi âm vong về
đó – Thế là xong!
* Rồi đến âm vong người chồng cũ của chị
NT. Cha của hai đứa con gái – dù ông đã có cuộc sống khác … Khi chết đi, chị NT
vẫn thỉnh Linh vị về thờ tại nhà: “Cho các con được vui” (lời chị NT)
Khi mời CMT (tên người chồng cũ) về, tôi
thấy có hai vong trẻ con nắm tay ông, đứa trai đứa gái! Khi biết đó là con của
người vợ sau, chị NT không vui: “Tại sao anh mang con người khác vào nhà.” Ông
cúi đầu: “Đó là nghiệp chướng, nó theo níu kéo đấy thôi.”
Phần âm CMT không vào nhà được, đứng ở
ngoài cửa – hỏi ra thì chưa đủ lễ rước vong … Tôi bày cho chị NT về cúng xin
phép Cửu huyền, ông CMT từ ấy mới được về ở trong nhà – một thời gian sau nữa
Mẹ cho đưa vong hai đứa bé đi đầu thai. Từ đó, mỗi khi chị NT lên nhà tôi, hồn
CMT lại về ra mặt chào hỏi, cười rất tươi, không còn buồn như trước, cũng không
còn hai “gánh nợ” hai bên …
* Lại một lần chị NT lên nhà, nhờ tôi
hỏi tìm âm vong một người bạn thân: một nhà Thơ – người khi còn sống có tài,
đạo đức và đặc biệt là làm thơ rất hay!
Vong người ấy về – bảo mình là một Đạo
sĩ xuống trần để tu tập, nhiệm vụ chưa tròn thì bị chết oan … Chị NT cũng nhận
cái chết của người ấy ai cũng bảo là chết oan hoặc chết chưa đúng số!
Anh em gắn bó với nhau lắm, lần nào mời
vong về, nói chuyện một chốc là ai cũng khóc (vong nhập vào tôi – tôi khóc, chị
NT cũng khóc)
Về sau – chị NT đưa một người em họ, một
người bạn vong niên và người cháu họ của nhà Thơ ấy (xin phép được dấu tên).
Hồn nhà Thơ về nói chuyện với từng người một … Người bạn vong niên hỏi: “Thế có
nhớ kỷ niệm nào về tôi không”. Vong bảo: “Tôi còn nợ anh chung rượu từ biệt
trước Linh sàng”. Người bạn lớn tuổi khóc, nhận là có đổ chung rượu từ biệt
trước linh sàng để tiễn người ra đi.
Chiều hôm sau – tại Hội quán Gia Định
họp mặt những người bạn thơ. Có cả tôi, chị NT cùng ba người anh em bạn ngày
hôm qua!
Trừ tôi ra, những người trong tiệc ấy
đều là bè bạn thân tình của nhà Thơ quá cố.
Tiệc khai mạc – tôi thấy vong nhà Thơ mở
cửa phòng bước vào, đứng sau lưng người bạn vong niên. Tự dưng – như hồn nhập
xác – Nhà thơ lão thành ấy luôn miệng nhắc lại những kỷ niệm xưa khi người bạn
còn sống … Rượu chưa uống mà say, kể lan man – thoắt cười, thoắt khóc rất lạ!
Tôi lại thấy ba tôi mở cửa bước vào. Khi
còn sống, ba tôi cũng là bạn thơ của vài người trong nhóm.
Tôi ngồi đó – lơ mơ giữa cái thực và ảo,
lòng nghẹn đắng. Những người thân đã chết, hồn về phảng phất bên ta, vay chút
nghĩa tình xưa, tìm chút dư vị cũ… Người còn sống có hay đâu – cuộc vui cứ râm
ran: cụng ly và nâng cốc, mấy ai nhớ tưởng, đoái hoài!
Tôi nói với chị NT – cả hai chị em cùng
khóc, giọt lệ âm thầm rơi vào đáy ly buồn!
Đêm đó – tôi làm một bài thơ, xin chép
lại đây tặng các bạn:
VỌNG ẢO
Ngọn gió thiên thu lướt vội vàng
Tiệc tàn chưa nhỉ – tiệc chưa tàn!
Rượu nồng chưa nhắp, say nào trọn
Chén đắng còn nguyên – mộng lỡ
làng...
Bạn ở phương nào, ta ở đây!
Cố nhân người hỡi – trách gì ai
Âm dương cách trở, hồn như gió
Về với đêm trường... với cuộc say!
Khóe mắt nào cay buổi hợp đoàn
Trời còn mưa nữa – gió đừng sang
Lòng lạnh... biết làm sao để ấm
Chếnh choáng men cay, chếnh choáng
buồn.
Rượu tiễn – sầu đưa với rã tay
Tìm trong ảo ảnh chút hồn say
Đêm này đêm nữa... đêm nào dứt
Mộng – mộng trường canh, giấc đọa
đày!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét