49. RÈN LUYỆN
ĐỂ PHÁT TRIỂN TIỀM NĂNG
Tiềm năng là những khả năng tiềm tàng
của mỗi người, hoàn toàn có thể đào luyện và phát triển! Bản thân tôi và những
việc tôi đã làm được, một phần do cố công rèn luyện mà nên …
Các Đấng cho chúng ta cơ hội - Đạo Phật
còn gọi là Nhân duyên! Có nắm bắt và tiến bộ được hay không, điều đó tùy thuộc
vào bản thân, không phải do các Đấng!
Một tảng đá xù xì - cho dù có bẩy được
nó lên, đưa đi đến đâu thì nó vẫn là một tảng đá. Nhưng một hạt giống khéo ươm
trồng, dày công chăm bón có thể cho chúng ta cả một mùa vàng …
Tôi kể cho các bạn nghe những việc mà
bản thân tôi có thể làm được - đọc qua có thể bạn cười xòa, phán cho một câu:
“nói dóc” cũng xong! Thế nhưng - nếu bạn có phần nào quan tâm, nghiên cứu hoặc
có điều kiện để rèn luyện - thì sẽ có lúc nào đó trong đời, bạn sẽ làm được như
vậy, hoặc còn hơn thế rất nhiều!
Tuy nhiên - có điều khó minh chứng là
phép chỉ thiêng 100% khi ở vào tình huống cần thiết đột xuất … Tôi đã tự tạo ra
tình huống tương tự thì phép chỉ có tác dụng rất hạn chế.
* Xua bụi, khói:
Nhà tôi ở vùng thôn quê, khói đốt đồng
hoặc rác thải là chuyện thường ngày - Mỗi lần đốt lên bụi khói dày đặc khắp nơi
... nhà ở kế bên tôi chuyên nghề nhặt phế liệu, đốt dây điện lấy đồng, hoặc bao
bì nhựa liên tục mỗi ngày. Những lúc ấy tôi bị bế phổi, khó thở và ho sặc sụa …
Có lần tôi và cô Tiến ( HV nhân điện)
đang ngồi nhặt rau, đến khi hay ra thì toàn bộ căn nhà đã chìm trong mù mịt
khói! - Tôi vội đóng kín cửa và trục khói. Khói ngớt dần, độ chừng năm phút sau
thì hết hẳn trong nhà, lúc đó ngoài sân khói vẫn còn dày đặc …
Vì có điều kiện thử thách thường xuyên
mà tôi tiến bộ, chẳng phải sao! Lúc đó toàn bộ các cửa lớn và cửa sổ trong nhà
tôi đều đóng kín - Tôi ngồi một chỗ trụ thần, cho thể Vía của mình mở cửa và
dùng trường điện đẩy hết bụi khói ra ngoài … Đến tận giờ, tôi suy nghĩ mãi vẫn
không hiểu bụi khói ấy bay hết ra ngoài bằng cách nào, trong căn nhà đóng kín
cửa!
* Xua mùi hôi, xú uế:
Tôi cũng làm y cách xua bụi khói, mùi
hôi thối bớt dần, chừng độ năm phút thì hết hẳn …
Mùi phân sống bón rẫy, mùi xác đậu hũ
thối, mùi thuốc rầy, thuốc sát trùng các loại ..v..v…
Lúc nửa đêm - không khí cô đặc lại trong
phòng đóng kín cửa, các mùi xú uế ấy làm cho ngộp thở … Tôi chỉ cần ngồi dậy
trụ thần trục mùi thì được ngay, có một giấc ngủ ngon, không bị tra tấn như một
cực hình nữa…
* Sau nhà mẹ tôi ở chợ Hiệp Thành là xí
nghiệp sữa ViNaMilk, mùi hóa chất thải ra trong không khí thực không thể nào
chịu nổi … Người dân và chính quyền địa phương đã nhiều lần đưa đơn khiếu kiện,
vẫn chưa thấy khắc chế được gì!
Trong một buổi chiều mưa tầm tã, khí độc
và mùi hôi tràn vô nhà rồi trụ lại đó, mưa lớn đến nỗi các cửa đều đóng kín -
biết trốn đàng nào …
Tôi không nói gì, lặng lẽ chui vô buồng
ngồi một mình, trụ thần mở cửa - xua mùi hôi ra khỏi nhà! Các em tôi đang ngồi
bên mâm cơm - than trời trách đất nãy giờ … Sáu Quang vỗ tay bảo: “ Hết hôi
rồi, ăn tiếp!” - Đâu hay chị Hai ngồi trục khói, có nói ra, chúng cũng chẳng
tin cho - Chỉ có một “Chị Hai” ngồi đó - cười mãn nguyện …
* Ngăn mưa:
Người ngoài nghe qua sẽ cho rằng tôi nói
“chuyện Tề Thiên” - Chỉ có bé Chi - con gái tôi là tin vào điều ấy! Vì cháu đã
chứng kiến nhiều lần, từ lúc còn nhỏ tám, chín tuổi đến giờ …
Hai mẹ con cọc cạch chở nhau bằng xe đạp
đi từ nhà, dưới chợ Hiệp Thành về nhà trên (Ấp Đông) – Bắt đầu chuyển mưa, trời
đất tối sầm … rồi mưa rơi … Lúc ấy, tôi thấy Vía mình che hai tay lên đầu thoắt
bay lên đứng trên không, chắp tay xin thần Mưa cho ngớt hột để kịp về tới nhà!
Thế là hai mẹ con đạp xe tới đâu, mưa ngưng đến đấy - Về đến nhà, vừa tra chìa
vào ổ khóa là mưa ập tới ngay tức thì …
Tuy nhiên - nói thì dễ, thực hành lại
khó. Ta vừa phải trụ thần cho vững, lại phải đạp xe nhanh … Nếu trên đường lúc
ấy có nhiều xe thì tôi thua - vì lo né tránh xe cộ qua lại, tôi không trụ được
thần! Cũng cần phải chạy nhanh, kẻo ông thần Mưa nín lâu sinh buồn lòng, mai
mốt đừng hòng xin được nữa - “Tận nhân lực mới tri thiên mệnh” mà!
* Một chiều nọ - chuyển mưa “đều trời”!
tôi lo rối ruột vì hai sào quần áo đang phơi ở nhà trên Ap Đông, tôi vội vô
buồng ( ở nhà dưới Hiệp Thành - trong lúc đồ đang phơi ở nhà trên Ấp Đông). Tôi
ngồi trụ Thần xin Thần Mưa cho chừa lại khu đất nhà mình (Vía lúc ấy đứng ở
ngoài đường trước cửa nhà trên này), để quần áo không bị ướt…
Trời mưa một trận lớn kinh khủng! Khi
mưa hết, tôi từ nhà dưới chạy về - không thể nào tin vào mắt mình - trọn một
ngõ hẻm nhà tôi dài một trăm mét không hề có một giọt mưa, còn lại tất cả phố
sá chung quanh mưa ngập đường, ngập lối … Chị Chín nhà kế bên bảo: “Thấy trời
chuyển mưa lớn quá, tôi bảo mấy đứa nhỏ leo rào qua lấy quần áo của chị - Ai
ngờ trời không có một giọt mưa …”
* Xua giông bão và sấm chớp:
Con đường nhà tôi nằm kề đồng ruộng, lo
nhất là mùa mưa bão - Giông gió giật đổ cây, tốc nóc nhà là chuyện thường! Mỗi
lần giông tới gió bay đá chạy rầm rầm từ nhà này sang nhà khác - Hai mẹ con
ngồi lo ngai ngái, chỉ sợ nhà sập bất tử!
Về sau - Chỉ cần ngồi trụ thần chuyển
Vía đứng giữa trời, quay mặt về hướng giông gió mà xin … Độ vài ba phút là trời
hết giông, ngớt gió ngay!
Có lần giông kéo đến ầm ầm và mưa to
kinh khủng - Vía tôi thấy mình lên giữa trời chắp tay xin mà giông vẫn không
ngớt bèn dang hai tay ra xoay vòng tròn chầm chậm trên không … Gió giông và
những giọt mưa chạm vào tôi, tóe lên như muôn vì sao bạc - Độ hai ba phút sau
thì giông ngớt! Xác trần của tôi ngồi trên giường phát run bần bật, khi cơn
giông qua đi - tôi vừa thu thể Vía của mình lại thì bắt đầu lên cơn rét, y như
vừa từ ngoài giông gió trở về …
* Lần nữa – trong một buổi chiều trời
mưa lớn đến nỗi nước ngập cả con hẻm trước cửa nhà tôi, nước bắt đầu dâng cao
đến nỗi sắp tràn cả vào khoang chứa máy bơm trên thềm nhà cô Tiến… (Che dù đội
mưa, cô Tiến chạy sang nhà tôi “Chị xin Điển cho trời ngớt mưa đi! Mưa sắp ngập
hư hết máy bơm nước nhà em rồi!)
Tôi trụ thần chuyển thể Vía lên giữa
trời, thấy tứ bề tối đen, mưa đều khắp, tôi bảo cô Tiến: “Mây đen còn dầy đặc –
Hết mưa thế nào được, thua rồi!”
Cô Tiến bảo: “xin Mẹ cho ngớt mưa đi!” –
tôi chắp tay xin Mẹ Diêu Trì ứng cứu, thấy Mẹ đứng trên mây, chìa tay về hướng
nhà tôi – Mẹ nói: “mười lăm phút nữa mưa mới hết, con à!” … Lúc ấy tôi nhìn lên
đồng hồ: bốn giờ chiều! – Đúng bốn giờ mười lăm phút mưa dứt, gần như đột ngột
vậy … Cô Tiến chạy ra sân, quay vào: “ Mẹ cho nước rút cạn hết rồi, chị ra mà
coi!”
Quả thật – trời vẫn mưa rất to, thế mà
khi cơn mưa vừa dứt, nước đã biến đi đàng nào cả rồi…
* Cơn bão số hai năm 2007 – Nha khí tượng
báo là sắp có cơn bão lớn nhất trong vòng mấy mươi năm trở lại, ước tính rằng
bão sẽ đi suốt chiều dài đất nước từ Bắc vào Nam và mức độ tàn phá sẽ là rất
lớn! Chánh quyền cho lệnh di tản dân chúng vùng ven biển suốt từ Bắc trở vào,
cách xa biển 2km, sử dụng mọi biện pháp để đề phòng triều cường và bão lũ … Cả
nước như ngồi trên lửa!
Lúc đó trong nhà tôi – hai mẹ con cùng
cháu Minh ( HV Nhân Điện) đang ngồi nghe tin bão. Minh nhắc : “ Cô! Xin Điển Mẹ
cứu đi cô!”. Tôi suy nghĩ một chút rồi đứng trước truyền hình nhắm mắt trụ thần
chuyển Vía đưa theo ven biển từ Bắc vào Nam, đi tới đâu dang tay xin chuyển
năng lượng vũ trụ để ngăn nước biển và triều cường, xin cho tan bão! Vừa chuyển
năng lượng vũ trụ, tôi vừa chắp tay cầu khẩn Thần Biển, Thần Mưa bão và Sấm
chớp ứng trợ … Lúc đó, cả người tôi lắc lư – cháu Minh đứng sau lưng cứ sợ tôi
ngã!
Cách hai giờ sau, đợi lúc truyền hình
báo tin bão tôi lại trụ thần xin và chuyển năng lượng thêm lần nữa – Năm giờ
sáng thức dậy ngồi thiền nhận điện xong lại đưa năng lượng lần thứ ba …
Sáng hôm sau lúc bảy giờ – cơn bão số
hai cũng đến, chạy suốt chiều dài từ Bắc vào Trung và là cơn bão hiếm thấy xưa
nay: một cơn bão khô – không có mưa lớn và cũng không có triều cường!
Tôi biết – không chỉ riêng mình, mà cùng
một lúc còn có rất nhiều người là học viên Nhân Điện trong cả nước nguyện cầu,
làm cho các vị Thần động lòng thương xót mà “nới tay” cho đấy thôi!!
* Tăng trưởng khí đốt: Lâu nay, tôi chỉ
mới thử nghiệm có vài lần – kết quả rất tốt … Mỗi bình gas nhà tôi sử dụng trung
bình độ hai tháng, khi hơi gas sắp hết, lửa sẽ trở đỏ và cháy yếu đi – cao lắm
chỉ sử dụng độ chừng mười, mười lăm phút nữa là cùng!
Tôi gọi em mang gas tới (em gái út của
tôi bán gas). Hôm ấy hết hàng, cô út bảo tôi: “Để em đi mượn chỗ khác mang lên
cho chị!”… Nói rồi quên mất!
Tôi trụ thần chuyển năng lượng làm tăng
trưởng hơi gas, sử dụng thêm hai mươi ba ngày nữa mới hết hẳn!
Vừa rồi, tôi lại làm tăng hơi gas – dùng
đến ba tháng hai mươi ngày mới hết … Quả là điều kỳ diệu, vì thời gian ấy đang
vào dịp tết, thức ăn trong nhà nấu nướng nhiều và liên tục.
Cũng không dễ – vì mỗi lần mở bình gas
để nấu đều phải đưa điện tăng trưởng hơi gas, chỉ cần quên chừng mười phút là …
gas hết!
Mỗi lần đổi gas tôi đều ghi rõ ngày
tháng cũng như giá tiền, nên việc làm tăng trưởng hơi gas kết quả “rõ ràng như
đếm”!
* Những người có khả năng thu năng lượng
vũ trụ vào mình, có nhiều điều kiện phát triển tiềm năng hơn người khác – Nếu
cố gắng rèn luyện … cũng có khi như một kết quả hiển nhiên!
Từ ngày bắt đầu học Nhân Điện (Năm 1999)
tôi đã mua một chiếc đồng hồ đếm giây để canh thời gian luyện tập và chữa bệnh.
Đến tận giờ – tròn mười năm – vẫn chưa hết pin! Cục pin ( loại pin đũa nhỏ bằng
ngón tay út) sau mười năm đã ngã màu đen dưới đáy, thỏi than chứa bên trong co
thể tích, vỏ thiếc bao bên ngoài đã lõm phần tiếp xúc ở đầu cực – thế mà vẫn “
hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ” của mình. Đây có phải là “Chuyện hy hữu” không –
khi tôi biết đa số các loại pin đều bị giảm tuổi thọ theo thời gian, cho dù có
sử dụng hay không!
Pin trong chiếc đồng hồ đếm giây của tôi
sau mười năm vẫn sử dụng tốt, và tôi mong muốn nó sẽ đồng hành cùng tôi cho đến
ngày … tận thế – bạn có muốn nhìn thấy nó không? – biết đâu có một ngày cục pin
ấy sẽ được trưng ra ở viện bảo tàng cổ vật, một thành tựu của người “Hành giả
Nhân Điện”, hay một sản phẩm được bảo tồn giá trị bằng “năng lực tâm linh”
* Đến chuyện chữa bệnh cho động vật:
Chữa cho người còn thấy dễ tin hơn – vì
con người “đồng chủng” với “thầy chữa”, và con người có ý thức thu nhận năng
lượng, con vật có biết gì đâu! Vậy mà chữa cho loài vật kết quả cao hơn – thế
mới lạ!
Mèo, chó, gà, vịt, chim muông, ngay đến
… thằn lằn, rắn mối – tôi đều chữa qua cả rồi!
Hai con thạch sùng cắn nhau, một con rơi
từ trên tường cao xuống đất nằm chết dí! Tôi lại gần, lấy que động vào, nó vẫn
không nhúc nhích … Thế mà sau khi đưa điện cấp cứu, nó vùng dậy phóng chạy mất
tiêu!
Ơ chỗ tôi mèo chó trúng độc liên miên vì
ăn phải thuốc trừ sâu ngoài rẫy – con nào ăn xong cũng sùi bọt mép, nằm ngay
đơ! Tôi cấp cứu cho nó một lần, xong bảo chủ tìm chỗ để cho nó nằm yên, độ sáu,
bảy giờ đồng hồ sau chữa thêm lần nữa, thể nào nó cũng khỏe lại – và sang ngày
hôm sau thì ăn được, chữa thêm một, hai lần, con vật trở lại bình thường!
Kết quả tốt hay không, còn do ta biết
“linh động”, không chỉ đưa năng lượng một cách tùy tiện – mà phải theo bệnh
chứng mà chữa, tác dụng sẽ nhanh hơn!
Ví dụ: con chó, con mèo trúng thuốc trừ
sâu, ta cho điện vào đầu (trung khu thần kinh) đẩy hết độc ra, xong vào bộ phận
tiêu hóa: Cổ họng, bao tử, đường ruột, gan thận, đại tràng, hậu môn … Cho năng
lượng đẩy dần chất độc xuống hậu môn cho ra ngoài, đồng thời triệt tiêu chất
độc còn tồn đọng trong toàn cơ thể, lần nữa cho năng lượng làm khỏe!
Con vật bệnh bỏ ăn, ta cho điện chấn
chỉnh lại các hoạt động của đường ruột, làm tiêu hơi và làm cho thèm ăn …
Chẳng biết các anh, chị nhóm Nhân Điện
khác thì thế nào, riêng cách chữa bệnh của chị em nhóm của chúng tôi cam đoan
là “hổng giống ai!”
* Chữa cho loài vật, xưa nay tôi chỉ
biết chữa trực tiếp – Đầu năm 2009, sau tết – Huynh Trần Thọ Vệ (Bút hiệu là
Song Thanh) nguyên là người bạn thơ cao tuổi – nhà ở tận Tỉnh Phú Thọ … Qua
điện thoại xã giao thăm hỏi đầu năm, than rằng : “Nhà có mấy chú “cún cưng” –
hôm trước con chó mẹ bỏ ăn rồi chết, thuốc men chẳng ăn thua! Giờ lại tới hai
con chó con không biết làm sao mà cứu …” Suy nghĩ một giây, tôi bảo: “Để Tịnh
Vân thử chữa gián tiếp xem sao! Huynh chỉ cần đặt tay lên đầu nó, tay kia cầm
điện thoại – Tịnh Vân sẽ chuyển điện cho Huynh, chuyển từ bàn tay sang đầu con chó
nhỏ!”
Đầu tiên tôi cho năng lượng ổn định
đường ruột, làm tiêu hơi, sau đó chuyển Vía của mình đến bên con chó- cầm tô
cơm đưa vào miệng dụ cho nó ăn!
Đương nhiên là lần đầu tiên con chó lách
đầu sang bên- không thèm nhìn tô cơm, hai con mắt ngầu đục, mệt mỏi … Lần thứ
hai ( tức là ngày hôm sau) nó liếm láp qua loa một tí! Sang ngày thứ ba thì ăn
uống trở lại bình thường như cũ, vừa ăn vừa sủa hục hặc, cái đuôi ve vẫy như
mừng vui và cảm ơn tôi vậy!
Sau ba ngày điều trị gián tiếp từ xa,
qua … điện thoại – hai chú chó nhỏ đã hoàn toàn bình phục và đến tận giờ đã
“lớn tướng” cả rồi! Ông chủ mừng quá, trả công tôi bằng … “ba tấm ảnh chó con”!
* Vậy đó – cách theo dõi điều trị và
định bệnh bằng thần thức đạt kết quả rất cao. Tuy nhiên cách nầy cần trụ thần
cho thật vững, và phép “xuất thần” để đến bên bệnh nhân, cách truyền thần để hỗ
trợ cho “thể Vía” … Vì vậy – chỉ có những người thầy đã học lớp cao (từ 18 trở
lên) tôi luyện phép “xuất hồn” có xuất được thể Vía của mình thì mới có thể đến
bên bệnh nhân (chữa gián tiếp qua điện thoại, hay qua thân nhân người bệnh)
được!
Qua thể Vía của mình tiếp xúc cùng thể
Vía của bệnh nhân, tôi chẩn bệnh đúng hơn – trong lúc điều trị, sau khi chuyển
năng lượng tác động lên bệnh, tôi đã có thể biết ngay bệnh nhân có chuyển biến
tốt hay vẫn chưa thay đổi!
* Cũng bằng thể Vía, tôi nhìn thấy màu
sắc của các dạng năng lượng như nhìn thấy bằng mắt người vậy!
+ Tôi thấy hào quang ( hay năng lượng)
của Phật và của Phật ấn (hình chữ Vạn) màu vàng ròng rực rỡ …
+ Năng lượng chung của vũ trụ khi chúng
tôi sử dụng thu vào hoặc phát ra có màu lam nhạt, tựa những bụi nước nhỏ li ti,
khi phủ xuống trông như ta đang buông một tấm mành bằng hơi nước
+ Khi dùng năng lượng để trục âm, tà khí
hay trọc khí – tôi thấy năng lượng xuống thẳng đỉnh đầu như một cột thủy ngân.
+ Khi phủ trường bảo vệ cơ thể người,
tôi thấy năng lượng xoáy xuống đỉnh đầu xong rồi xoay tròn, bao phủ chung quanh
theo hình trôn ốc. Khi năng lượng bị khựng lại hoặc ngắt quãng, thế nào trong
xác trần vẫn còn âm tà…
* Ở ngạ quỷ và yêu tinh thì đôi mắt là
chủ lực – ngạ quỷ có đôi mắt đỏ rực màu máu, màu của sự sân hận, căm thù và uất
kết … nó làm cho ta có cảm giác đang đứng trước lửa đạn, rừng gươm!
+ Loài yêu tinh có đôi mắt màu xanh ve
chai lạnh lẽo, vô hồn – Nhìn vào đó ta thấy rùng mình, ớn lạnh và “sởn gai ốc”
từng luồng … Cái lạnh không tài nào kềm nén được! Đi theo luồng lãnh khí chạy
dọc sống lưng là nỗi sợ hãi vô cớ, nỗi kinh hoảng cũng tột độ mà không biết do
đâu, vì đâu mà có!
+ Còn một loại đáng sợ nữa là dạ xoa!
Ông bà xưa nói: “xấu như quỷ dạ xoa!” thật đúng – dạ xoa là loài quỷ có gương
mặt biến dạng, bị tàn phá vì tai nạn hay đột biến – trông thật là kinh khủng!
Có lẽ vì phẫn hận với hình dạng xấu xí của mình, nên dạ xoa cũng là loại quỷ
hung ác nhất!
+ Màu của các vị Thần là màu đỏ của lửa
– màu của sự hùng tráng, oai dũng, của chiến đấu và chiến thắng – Hay tượng
trưng bằng mũi tên màu lửa xuyên suốt vào đỉnh đầu của ta, đau buốt tựa kim
châm!
Đến đây – xin phép chấm dứt đề mục khó
hiểu, khó tin và khó rèn luyện nhất trong HMLK – ta chuyển sang: “Người thật
việc thật” bạn nhé!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét