48. CHUYỆN “ĐÀN DƯỚI”
“Đàn dưới”, nói nôm na là dưới nước hay
“thủy cung”! Người trần chết dưới nước âm vong bị bắt giam, không về nhà được -
Các Thầy bùa Thầy Pháp đôi lúc cũng chào thua.
Tuy nhiên, nếu biết cách giao tiếp khéo
léo và tế nhị, ta có thể thay đổi tình huống, đưa người chết dưới nước lên bờ
hoặc tiễn phần trên bờ trở về dưới nước… Xin mời các bạn nghe tôi kể chuyện
“Đàn dưới”.
* Một cô gái quê Bến Tre, lên Sài Gòn
tìm việc làm, xí nghiệp nào cũng lắc đầu, hoặc kiên nhẫn chờ đến lượt thì được
báo… đủ người!
Hơn nửa tháng chạy vạy vẫn chưa có việc
làm, ở nhà thuê lại bệnh hoạn liên miên: hay bị làm mệt, chóng mặt xây xẩm, đau
nhức ê ẩm khắp người - Đêm ngủ hay giật mình và thường bị lên cơn rét không rõ
nguyên nhân…
Vừa nhìn cô gái ấy, tôi đã thấy khí âm
rất nặng trong người: da mặt tái xanh như da người chết, hai mắt trỏm vào có
khoen màu sạm lan hết cả vòm mi trên!
Truy tìm, tôi lôi ra… 3 con “ma nước”: 1
nam, 1 nữ cùng 1 bé trai độ chừng bảy, tám tuổi - Cả ba quần áo tả tơi, người
ướt lướt thướt, rét lạnh và run rẩy… Ngỡ là một đôi vợ chồng, tôi hỏi thì họ
bảo: “Dạ không! Tôi là anh trai. Đây là em gái và con trai của nó, bị chồng bỏ!
Anh em chúng tôi chèo ghe bán hàng rong trên sông bị bão lũ dìm chết ngoài sông
lớn”… cả 3 âm vong ấy đều rất hiền, quỳ ở bệ cửa nhà tôi mà xin cứu!
Tôi ra điều kiện: “Sáng mai cô gái này
đi xin việc, ba người không cản phá, hỗ trợ cho được việc, cô gái ấy trở lại
báo cho tôi biết, tôi sẽ xin Mẹ về cứu cho cả ba!”.
Tối hôm sau, cô gái ấy trở lại báo với
tôi là đã xin được việc! Giữ lời hứa, tôi mua cho ít lộc thực và tiền bạc, xin
Mẹ Diêu Trì về cứu vong. Mẹ về, phẩy tay một cái, cả ba âm vong tức thì quần áo
khô đàng hoàng, không còn ướt lạnh nữa! Rồi Mẹ đưa vong vô Chùa quy y…
* Chị N.T, bạn tôi, có đứa cháu trai làm
nghề thẻ mực trên biển, chết đến nay đã 14 năm! Chị nhờ tôi hỏi xem cháu đã
được đi đầu thai chuyển kiếp hay chưa - Gọi vong về, tôi thấy cháu đứng đó
người ướt đầm đìa, rét run lập cập… Hai chị em tôi vừa lúc ấy cũng nghe rùng
mình ớn lạnh từng đợt y như người đang lên cơn rét!
Vong P.T.T mặc áo sơ mi cộc tay sọc ca
rô rách tả tơi và một chiếc quần đùi. Chị N.T ra về, hứa ngày mai sẽ mua quần
áo lên cúng cho cháu. Tôi cũng vào bếp, Vía thấy cháu không đi, đứng tần ngần
bên cửa! Tôi hỏi, vong bảo đang đói và xin tôi cho ăn… Lúc đó, tôi hâm lại thức
ăn cũ đã cúng ngày hôm qua không có gì cho cháu. Đành điện cho chị NT bảo gọi
cháu về cho ăn…
Tôi bảo cháu: “Lạy Mẹ rồi đi con!”. Vong
bước tới, bỗng nhiên ngã lăn quay ra đất, tôi chạy lên nhìn, một cảnh tượng
kinh hoàng: hai chân của cháu bị cá rỉa mất cả thịt , lòi xương trắng hếu!
Tôi hỏi cháu có tiền bạc gì không, thằng
nhỏ móc túi, lôi ra một nắm vỏ ốc… Tôi ngạc nhiên tự nghĩ: chắc cõi dưới nước
dùng vỏ ốc làm vật trao đổi hàng hóa! Chị N.T nghe kể thì bật khóc, bảo: “Nó
đói không có gì ăn phải ăn ốc biển đó!”.
Ngày hôm sau chị N.T lên, mang theo tiền
vàng bạc nén cùng một bộ quần áo giấy vào một chiếc xe Honda (đồ hàng mã) để
cúng cho cháu! Hỏi hiện giờ ở đâu, cháu chỉ tay ra ngoài biển… Ngạc nhiên, chị
N.T hỏi: “Cha cháu là người chân tu, đã lập đàn ở nơi cháu mất để xin rước vong
đàng hoàng, sao cháu vẫn không về được?”.
Cháu cho biết là vong vẫn còn bị giam
giữ dưới nước, chưa được trả về. Ngày giỗ mới được về thăm nhà nhưng Cửu Huyền
cũng không cho vô, chỉ đứng ở ngoài cửa! Hỏi lý do, vong chỉ bảo là: “không đủ
lễ!”.
Chị N.T cúng cho cháu các thứ, khi gọi
cho cháu nhận, tôi thấy từ sau lưng P.T.T có nhiều cánh tay đưa ra: già trẻ,
lớn bé đủ cả! Có tay đen sạm gân guốc, có tay trắng trẻo sang trọng, có tay bé
xíu của con trẻ… vong cháu nói: có cả thảy là 37 vong chết nước bị giam giữ như
mình! Cháu lại đưa vào một bé gái nhỏ chừng năm, sáu tuổi, bảo là con nuôi,
vong thấy bé gái chết đuối thì thương mà nhận làm con, và xin chúng tôi cứu cả
hai cha con luôn thể!
Tôi nghĩ cách cứu vong P.T.T, trụ thần
xin Điển Trên mời vị Thần biển về cho tiếp xúc. Thần biển bảo: “Vong này không
phải do tôi quản lý!”. Tôi lại xin Thần sông, người cũng báo y như vậy! Cầu Mẹ
cho Điển điều tra và ứng cứu, chốc lát tôi thấy bước vào nhà mình một vị xưng
là Thần cửa sông, nơi giam giữ vong P.T.T!
Tôi xin cho dâng lễ vật trao đổi để
chuộc vong. Thần lắc đầu không chịu nhận lễ. Tôi bèn “uốn lưỡi” xuống giọng năn
nỉ: “Cháu tuổi còn trẻ, vô phúc chết oan dưới nước. Cha Mẹ ông bà thương nhớ
không nguôi… Dẫu sao thì trần có luật trần, nước có luật nước. Xin ngài rộng
lòng cho phép chúng tôi dâng lễ vật hoán đổi, phóng sinh loài thủy tộc để rước
vong cháu về trần luận công hài tội cho được nghiêm minh theo luật của người
trần thế!”… Tôi nói một thôi một hồi, vị Thần cửa sông vỗ tay: “Thực là đáng
bậc Mẫu nghi thiên hạ, lời nói nghe đẹp lòng đẹp dạ biết bao! Được rồi, ta cho
trả vong, khỏi cần lộc lễ!”.
Trời đất! Mẫu nghi gì tôi, một người bị
đánh đòn như cơm bữa, tôi mà là bậc mẫu nghi, tôi phẩy tay một cái cho “thế
gian biến cải vũng nên đồi” hết!...
Nói cho vui thôi, các bạn nhé! Chúng ta
trở lại câu chuyện âm vong của P. T.T, còn nhiều chi tiết ly kỳ, cũng là một
bài học kinh nghiệm cho tất cả mọi người trong cái mệnh danh là “cõi giới hữu
hình”!
Tôi năn nỉ vị Thần cửa sông, xin cho rước
37 vong ở cùng cháu P.T.T về trần. Vị ấy không bằng lòng, chỉ trả vong cháu
Tiến cùng bé gái sáu tuổi. Đành vậy!...
Vong P.T.T được về nhà… Chị N.T mua 2 kí
cá con đem ra sông phóng sinh để tạ lễ Thần sông, hai chị em tôi mừng vui chưa
hết thì độ chừng một tuần lễ sau, chị N.T lên chơi nhà tôi. Ngồi chuyện vãn
chưa được bao lâu, tôi thấy vong cháu Tiến về… Cháu bước vào đứng ở một góc cửa
cái, mặt mày “bí xị”, cháu mặc một bộ đồ bizama sọc đứng, giống y chiếc áo giấy
chị N.T đốt cho hôm trước!
Tôi lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì mà con
buồn thiu vậy? Đã về được nhà rồi hay chưa?”. Đáp: “Dạ rồi! Mà ông bà phạt đứng
suốt ngày một chỗ, đi đứng nằm ngồi cũng không cho!”. Tôi hỏi: “Cái xe và tiền
bạc có nhận được không?”. Cháu Tiến chỉ vào góc nhà, tôi thấy chiếc xe bị xích
vào chân bàn thờ bằng một sợi xích to bản! Tôi chắp tay hướng về bàn thờ Cửu
Huyền xá một xá, xin phép hỏi ai là người khóa xe… Nghe tiếng nói sau lưng: “Là
tôi ạ! Tôi là Tổ Cậu!”. Hỏi lý do, Tổ Cậu nói: “Cháu nó đi mất bao năm, nay trở
về không xin phép, tự động vào nhà nên tôi phải phạt. Tôi chỉ làm theo luật Cửu
Huyền thôi, cô Hai!”.
Thì ra, chúng tôi chưa dâng lễ cho Cửu
Huyền để xin cho vong cháu được vào nhà! Tôi biết mình làm vậy là chưa đúng
luật, hèn nào vong cháu chẳng bị phạt!
Tôi lên tiếng xin lỗi, hứa sẽ dâng lễ tạ
tội cùng cửu tộc, xin Tổ Cậu tha cho cháu và đừng khóa xe, để cháu có phương
tiện mà đi lại. Tổ cậu đưa tay gãi gãi đầu, lên tiếng ấp úng: “Cô Hai! Tôi cũng
muốn có một chiếc xe như vậy!”… Chị N.T lại hứa cho Tổ Cậu một chiếc xe!
Lần đó, chị N.T phải “hối lộ” Cửu Huyền
một con gà luộc, bốn bộ đồ cho ông bà và một chiếc xe cho Tổ Cậu…
* Ai bước vào đường Đạo cũng bị dồn
nghiệp trả nghiệp, thời gian dài ngắn tùy theo nghiệp nhiều hay ít… Thực tế
chiêm nghiệm từ bản thân tôi cùng các chị em Nhân điện rành rành ra đó - Mỗi
người học Nhân điện, từ lúc mở luân xa 100% trở đi là bắt đầu khởi phát tâm
linh, bắt đầu dồn nghiệp, trung bình trong vòng hai năm… Sau đó bình ổn trở
lại, nghiệp nhẹ dần và tâm linh phát triển ngày càng cao!
Giai đoạn dồn nghiệp là giai đoạn thử
thách chúng ta trên đường đạo, khi chúng ta sử dụng bằng hết ý chí và nghị lực
của mình để vượt qua ách nạn, là ta đã tiến thêm một bước trong hành trình tu
tập… Giống như trẻ con phải học đến bỏ ăn, bỏ ngủ mới thi đậu và được lên lớp -
“Chân cứng đá mềm” là vậy…
* Cô T. (học viên Nhân điện) khi lên lớp
sáu, bảy bắt đầu bị dồn nghiệp liên miên! Cửu Huyền bên chồng toàn ngạ quỷ với
yêu tinh: Bà cố Tổ hai mắt long lên sòng sọc, mái tóc bạc xoăn tít xỏa ra che
gần hết mặt, với tiếng cười vừa nghe qua đã “lạnh tóc gáy”!
Cửu Huyền liên tục đưa các âm vong bên
ngoài vào nhà để khuấy phá, đánh đòn con cháu! Thất trận này, trận sau tìm kẻ
giỏi hơn - Cô T. thì bản thân bị hành đủ chứng, đột ngột và bất thường… bệnh
đến rồi đi, chứng nào cũng nặng!
Cô T. có đứa con gái nhỏ, ngay từ bé đã
đối nghịch với cha như nước với lửa: cha thét một tiếng, con ré lên một hồi. Cứ
thế mà nâng cao độ lên dần, cho đến khi… ăn đòn!
Có lần cô T. bị hành đau nhừ tử cả
người. Tôi trụ thần nhìn thấy có hai âm vong đứng ở đầu giường, trông thật lạ:
họ không giống con người, toàn thân trong suốt như loài sứa biển. Có tứ chi là
những chiếc vòi không có giác hút, hai mắt nhỏ tròn xoe như hai viên bi màu
hồng ngọc!
Hai vong ấy không biết nói tiếng người,
tôi phải dùng Điển để giao tiếp, và họ trả lời bằng cách gật, lắc đầu như một
Robot vậy!
Thì ra đó là hai yêu tinh “Đàn dưới”.
Tôi xuống giọng năn nỉ, cầu xin họ đừng phá khuấy hai Mẹ con cô T. Hai vong ấy
bằng lòng… Một tuần lễ bình an, không có gì bất trắc xảy ra! Rồi biến cố lại
dồn dập, tôi trụ thần hỏi hai “yêu tinh nước”, họ lắc đầu ra dấu lỗi không phải
do mình, chỉ xuống dưới gầm giường…
Cúi xuống nhìn, tôi thấy hai “con ma
nước” nữa, da nó màu đen mun, óng ánh rất đẹp! Chúng nằm dán mình xuống sàn nhà,
bốn chi xoãi ra, hai mắt tròn xoe màu xanh lưu ly, ngây thơ và vô tội… Tôi giận
quá, cho Điển Trên tống chúng ta khỏi nhà, quay lại hai “yêu tinh nước” đứng ở
đầu giường cũng biến đâu mất!
* Con trai lớn của tôi, lúc bệnh nặng
sắp chết, người đã nhược sức nhiều! Một hôm cháu nói với tôi: “Cứ nửa đêm là có
hai thanh niên vào nằm kế con, nó bắt con phải đưa gối cho nó nằm, kéo mền đắp
cho nó, cả người nó lạnh ngắt, làm cho con phát lạnh run, con sợ quá Mẹ ơi!”…
Tôi xót xa cho con, bệnh nặng lại còn bị
âm tà, dùng Điển Trên điều tra, bắt ra hai tên thanh niên tuổi độ gần hai mươi,
chúng ăn mặc như nhau: sơ mi trắng ngắn tay, quần tây màu xanh dương! Giận quá,
tôi cho dây xích trói cứng hai tay, hai chân bắt đứng ngoài cửa miếu, hăm một
câu: “Tụng xong một thời Kinh ta xử tội chúng mày cho biết!”… Ngồi trong miếu
tụng Kinh, tôi vẫn để mắt trông chừng chúng. Một lúc sau nghe tiếng dây xích
lạo xạo sau lưng, tôi nhìn lại thấy chúng đang uốn éo tay chân, hiện nguyên
hình là… hai con hải cẩu!
Thấy tội, tôi cho Điển đem trả chúng về
với biển. Con trai tôi từ đó không còn thấy hai thanh niên ấy, và cũng thôi
không phát rét lúc nửa đêm!
* Có lần, đang lúc tôi chiêu đãi âm hồn,
chưa kịp phân phối lộc thực thì ngoài trời đổ cơn mưa lớn. Đang xót xa cho
những âm vong phải đứng dầm mưa ngoài kia, cô Tiến (học viên Nhân điện) bảo:
“Dùng phép lấy bạt che lên, trong nhà mình có tấm bạt đó!”. Ngay lập tức, Vía
tôi thấy mình lấy bạt ra che ngang đầu, hai tay làm dấu từ trên đầu che dài ra
khoảng sân và con đường phía trước nhà… Trụ thần nhìn, tôi thấy tấm bạt lớn và
dài che kín trên đầu các âm vong. Mà lạ - Bạt chỉ che lúp xúp trên sát đầu, mọi
người đều đứng lom khom trông đến tội - Suy nghĩ lại, tôi biết: khi tôi làm
phép che bạt, tay tôi ra dấu kéo dài ra từ chỏm tóc trên đầu mình, nên bạt che
ra không thể cao hơn!
Tôi lại nảy ra sáng kiến, lấy chiếc ghế
nhựa màu xanh, dụng phép phân cho mỗi người một chiếc… Trụ thần nhìn lại thấy
tất cả đoàn người thảy đều có ghế ngồi trật tự cả rồi, ngoan ngoãn và im lặng
như đang tham dự một cuộc họp quan trọng nào đó!
Hôm ấy, được thể, tôi tiến xa hơn, dụng
những phép xưa nay chưa từng sử dụng: sau khi phân phối lộc thực, tôi nói: “mọi
người đưa lộc thực lên cho tôi xem nào!”… và tôi ngẩn người khi thấy tất cả âm
vong đều đùm túm thức ăn vào trong vạt áo - Thương quá, tôi lấy ra phân cho mỗi
người một chiếc bọc xốp màu xanh, ngay lập tức mỗi người đều có một bọc xốp màu
xanh trên tay…
Tôi lại hỏi: “Đã đủ cả chưa? Còn ai chưa
có phần, đưa tay lên cho tôi xem nào!”. Tự dưng ở tít đàng xa, từ hai góc rừng
người có cánh tay đưa lên cao! Tôi nhìn kỹ, thấy hai người mặc giáp trụ màu
vàng nghệ, tôi hỏi: “Ngài là ai?”. Đáp: “Chư Thiên”. Hỏi: “Ngài đứng làm chi
đó?”. Lại đáp: “Bảo an!”
Tôi cung tay xá một cái cảm ơn hai vị
Chư Thiên, thì ra Ơn Trên đã âm thầm cho binh tướng ứng trợ chúng tôi! Hèn nào
hôm trước Sư Hướng đến nhà, có bảo tôi: “Cô Lan bây giờ giỏi quá! Có hai Chư
Thiên, có Nhị Thần Hộ Pháp hỗ trợ, lại có nhiều Thiên binh nữa!”.
Chuyện này Mẹ Diêu Trì đã về báo cho
tôi: “Ngọc Đế cho điều 500 Thiên binh về hỗ trợ cho con. Dạo này tà phép mạnh,
tà cao lui tới nhiều, ta e con không đủ sức chống đỡ!”. Tôi hỏi Mẹ: “Con biết
sử dụng họ như thế nào đâu!”. Mẹ trả lời: “Từ từ nghiên cứu đi! Họ diệu dụng
lắm đó!”. Xưa nay, Ơn Trên chẳng bao giờ dạy tôi chính thức điều gì, để cho tôi
tự chiêm nghiệm lấy mà thôi, tìm được cách thì sử dụng được phép, không thì
phép chẳng thiêng, vậy thôi!
Tôi hướng dẫn cho các chị em Nhân điện
dụng phép “Mông Sơn thí thực”, cũng chẳng dễ dàng gì, lần đầu không ai làm
được, cỗ cúng còn nguyên, không biến hóa thêm gì! Cả hình chữ “Vạn” án cũng
không vào được, sau này tôi xin Điển về hỏi, Điển Trên cho biết vì các chị em
không có Phật ấn nên phép không thiêng!
Phần giải bùa thì chị em ai cũng làm
được. Đương nhiên phải có tôi theo dõi, hỗ trợ và kiểm tra lại kết quả… Tuy
nhiên ai cũng giỏi hơn tôi vì không phải “chịu đòn thế”!
Mẹ bảo tôi là gốc nhà Phật, giải bùa là
làm sai căn pháp, bị đòn hoài cũng đúng thôi! Nhưng nếu người bệnh bị vướng
bùa, không giải bùa ra thì điện truyền vào chẳng những không có tác dụng, bệnh
lại còn nặng hơn vì các thế lực từ bên trong phản công lại!
Người đạo Phật vốn nhu hòa, tôi không
muốn động chạm tới ai, “kính nhi viễn chi” là thượng sách! Ngặt nỗi lòng muốn
cứu người phải tiễn binh gia về với Thầy Tổ, tôi vẫn cung kỉnh bày cho người
bệnh về nhà mua ít lộc thực, tiền bạc và gạo để cung cấp cho các chư binh làm
lộ phí tìm về Tổ Đường của mình, không hiếp đáp, bắt giữ giam cầm ai. Chắc các
chư vị Thầy Tổ cũng vui lòng mà thứ lỗi cho tôi!
Về sau, qua nhiều lần cố gắng, trong chị
em chỉ có chị Thục, chị NT, cô Tiến và Lan sử dụng được phép “Mông Sơn thí
thực” - phép án Phật ấn, chỉ có cô Tiến là làm được!
Tôi vẫn dự định là sẽ cố gắng để cho các
anh chị em trong nhóm chúng tôi tất cả đều sử dụng được hai phép án kể trên.
Trước tiên là có đủ lộc thực cho âm phần được no đủ, sau là khống chế họ không
làm điều ác, vừa cho vừa khuyến thì họ mới nghe! Nếu ai ai cũng biết làm điều
thiện và lánh xa điều ác, thế giới này sẽ đẹp hơn nhiều… Và nếu các vị Thầy
Bùa, Thầy Pháp biết cân phân sau trước, thận trọng mỗi khi cho đi một lá phép,
ắt nhân thế bớt đi khổ nạn, tai ương!
Các Đấng có nhiều quyền phép xuống trần
cốt để cứu nhân độ thế, đâu muốn gieo Nghiệp ác! Chỉ vì tùy tiện chẳng thận
trọng khi lựa chọn môn sinh, trao phép thuật dày công tu luyện vào tay kẻ dữ,
để mình cũng bị vạ lây… Đến khi tội ác trùng trùng luật Trên xử chẳng dung tha,
trò tiêu hồn lạc phách thầy cũng dạ xót lòng đau. Người xưa bảo: “Cây kim sợi
chỉ chẳng qua được lưới trời” đó thôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét